Côn Luân Ma Chủ

Chương 1695: Phá cục 1

Luân hồi, lại một lần luân hồi.

Khoảnh khắc đó, với linh giác của Sở Hưu mà cũng không phát hiện rốt cuộc lão nông kia xuất hiện như thế nào, làm sao hồi phục, cứ như thời gian đảo ngược, trở lại thời điểm ban đầu.

Tuy y biết rõ tất cả những thứ này đều là giả, đều là ảo thuật, nhưng con mắt của y nói với y, đây đều là thật, linh giác của bản thân cũng nói với mình, những thứ này là thật.

Vậy rốt cuộc giả ở đâu?

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng, y vung tay, lại thả ra một luồng cương khí giết chết lão nông kia, Thần Vực quanh người cũng mở rộng tới phạm vi vài trăm trượng, chỉ chớp mắt toàn bộ thôn nhỏ đã bị Thần Vực xoắn tan thành mây khói.

Lần này Sở Hưu dốc tinh thần lực của bản thân tới mức lớn nhất, Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng được y thi triển tới cực hạn. Nhưng ngay khi thôn xóm vỡ vụn, trí nhớ của y như bị người khác xóa đi một khoảnh khắc, ngay sau đó y vẫn đứng trước thôn xóm, lão nông vẫn nở nụ cười quỷ dị y hệt lúc trước nhìn Sở Hưu: ““Vị khách này đi đường tới đây, chẳng bằng vào thôn nghỉ chân một chút đi? Trời cũng dần tối rồi, đi lại trong đêm không an toàn đâu.”

“Một lần không giết được các ngươi, vậy ta giết các ngươi mười lần, trăm lần!”

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng, phá hủy mọi thứ hết lần này hết lần khác. Không biết từ khi nào, chẳng ngờ hai mắt của y đã nhuốm màu đỏ tươi, sát khí dần dần tăng cường.

Tới cuối cùng, thậm chí trong đầu Sở Hưu chỉ còn một chữ giết, không còn cả ý nghĩ tìm kiếm chân thân của yêu quỷ.

Ngay lúc Sở Hưu sắp lạc lối trong sát ý, tâm chí y đột ngột phúc chí tâm linh, bỗng nhiên tỉnh lại, dùng ý chí cường đại khu trục sát ý ra khỏi đầu óc.

“Thứ này cũng có chút bản lĩnh đây.”

Vừa rồi mỗi lần giết chóc, trông thì là Sở Hưu giết chết yêu quỷ, xé rách ảo ảnh này, nhưng thực tế là trong lúc bất tri bất giác y đã bị lạc lối.

Trong mắt y, trong cảm giác của y, những người này không khác gì người bình thường. Tuy y biết đây không phải chân thân nhưng con mắt và cảm giác của y lại nói với y, tất cả đều là thật.

Tuy Sở Hưu cũng giết chóc vô số, nhưng dám nói mình chưa bao giờ giết những người bình thường này.

Y không hiếu sát, giết người chỉ là một thủ đoạn chứ không phải thú vui.

Kẻ giết người làm vui không phải là ma mà gọi là biến thái cuồng sát.

Kết quả bây giờ trong hoàn cảnh ‘chân thực’ này, y lại liên tiếp giết chóc những người bình thường này, cảm giác này cực kỳ chân thực, trong lúc lơ đãng đã tiêm nhiễm vào đáy lòng y, khiến y thiếu chút nữa bị sát khí che khuất tâm trí.

Ở đây, con mắt và linh giác không phải có thể tin tưởng hay không nữa mà trở thành vướng víu, khiến người ta lầm đường lạc lối.

Lần này đúng là Sở Hưu chủ quan.

Trước khi tới đây, trong lòng Sở Hưu chỉ đặt những cao thủ cường giả của các môn phái khác làm mục tiêu, y thật sự không để những yêu quỷ này trong mắt, không ngờ thiếu chút nữa lật thuyền trong mương.

Thật ra suy nghĩ cẩn thận lại, nếu các đại phái đã đặt một cân hồn tinh ngang hàng với một tấm lệnh bài, vậy độ khó của hai việc này hẳn là tương đương.

Nhưng Sở Hưu quên không khỏi Xung Thu Thủy, rốt cuộc một hồn tinh của yêu quỷ nặng bao nhiêu. Nếu chỉ có mấy lượng, vậy đúng là không có lợi bằng đối phó với các võ giả khác.

Lúc này lão nông kia lại cười tủm tỉm nhìn Sở Hưu: “Vị khách này đi đường tới đây, chẳng bằng vào thôn nghỉ chân một chút đi? Trời cũng dần tối rồi, đi lại trong đêm không an toàn đâu.”

Lần này Sở Hưu cũng mỉm cười đáp: “Được, đi đêm đúng là không an toàn, không khéo ta còn phải ở lại thêm một đêm đấy.”

Nụ cười trên mặt lão nông dừng lại một chút, sau đó dẫn Sở Hưu tới gian nhà tranh, bà lão kia vẫn bưng một bát thi thủy có ngón tay đứt đưa tới miệng Sở Hưu.

Nhưng lần này Sở Hưu không động thủ, không ngờ y trực tiếp nhận lấy, uống sạch thi thủy trong bát.

Cảm giác tanh hôi trơn nhẵn bùng nổ trong miệng, ngón tay cụt cũng bị Sở Hưu cố nuốt vào bụng, nhưng gương mặt y vẫn không đổi sắc, mỉm cười nói: “Nước giếng của nhà nông đúng là không tệ. Có còn nữa không, cho ta thêm một bát.”

Nụ cười của lão nông và bà lão cùng trở nên cứng nhắc trong một chớp mắt rồi lập tức khôi phục bình thường.

Lão nông cười nói: “Quý khách không cần nóng vội như vậy, thôn chúng ta đã lâu rồi không có người tới, khó khăn lắm mới gặp được người ngoài. Trưởng thôn đang dẫn mọi người bố trí tiệc chờ ngài đấy.”

"Vậy tại hạ từ chối thì bất kính."

Sở Hưu mỉm cười đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát mà con đường trong thôn đã được bố trí tiệc, vô số thôn dân đứng đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Hưu.

Nhưng bữa tiệc kia lại cực kỳ khủng khiếp, từng khay giòi bọ rắn rết độc trùng, còn có một cái đầu người thối rữa, hai mắt trống rỗng nhìn Sở Hưu.

Thôn dân xung quanh đều mỉm cười nhìn Sở Hưu: “Mời quý khách nhấm nháp, đây đều là đặc sản của thôn chúng ta, tới nơi khác không ăn được đâu.”

“Ăn à? Vậy ta phải nhấm nháp thật kỹ mới được.”

Sở Hưu mỉm cười, mặt không đổi sắc nuốt từng khay đồ ăn khủng khiếp kia vào bụng, xúc giác lẫn vị giác đều cực kỳ chân thật, nhưng y vẫn như đang thưởng thức cao lương mỹ vị, gương mặt còn mỉm cười hài lòng.

Nụ cười của các thôn dân đều cứng đờ lại, một đứa bé trông như khắc bằng ngọc há to miệng, nhất thời không quan sát, không ngờ đầu lại rơi xuống đất, lăn hai vòng, biểu cảm trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ sửng sốt, có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Sở Hưu nhặt đầu của nó lên, đặt lại cho nói rồi thản nhiên nói: “Bé con phải cẩn thận, phải để ý kỹ cái đầu của mình, mất mặt thì không tìm lại được đâu.”

Sở Hưu nhìn xung quanh một chút nói: “Chỉ có chút bản lĩnh đó thôi à? Hay là bao năm qua có quá ít võ giả làm được tới như vậy, cho nên ngươi không chuẩn bị?

Nhưng yêu quỷ đúng là rất thần kỳ, thứ như ngươi không nằm trong quy tắc thiên địa, không trong ngũ hành luân hồi, chỉ sinh ra tại Trung Châu này.

Muốn giết ngươi, thật ra tu vi không phải quan trọng nhất mà là tâm cảnh.

Chỉ sợ trước đây tâm cảnh của ngươi cũng không đạt cho nên mới chết ở đây? Người trong Phạm Giáo các ngươi khi còn sống đã cực đoan, gặp yêu quỷ rất dễ khiến tâm cảnh mất cân bằng, bây giờ chết rồi mà vẫn không tiến bộ, vẫn là rác rưởi!”

Sau khi Sở Hưu dứt lời, không ngờ y trực tiếp giơ tay ra ‘ mổ ngực mổ bụng’ mình, móc ra một ngón tay cụt!

Y bóp mạnh, không ngờ ngón tay cụt kia lại hóa thành một hòa thượng mặc áo đen, toàn thân đầy vết gặm, thậm chí không thấy rõ gương mặt, không ngừng giãy dụa trong tay Sở Hưu.

Tiếp đó ngọn lửa diệt thế bùng lên trong tay Sở Hưu, hòa thượng kia kêu la thảm thiết, bị đốt thành tro bụi, chỉ để lại một viên tinh thạch trong suốt.

Sau khi hòa thượng kia tan thành tro bụi, những thôn dân xung quanh cũng biến mất trước mắt Sở Hưu, không còn tăm tích.

Sở Hưu thở dài, đây mới là yêu quỷ, hay nên nói là điểm đáng sợ thật sự của Trung Châu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận