Côn Luân Ma Chủ

Chương 1908: Mạc Thiên Lâm ra sân 1

Đối với một thế lực, trụ sở của tông môn rất quan trọng, có thể nói là không thể tùy ý di chuyển.

Ví dụ như Côn Luân Ma Giáo của Sở Hưu là nằm trên Côn Luân Sơn, vì nơi đó có Vô Căn Thánh Hỏa.

Còn bây giờ tập trung ở Nam Man lại là vì đường nối giữa hai thế giới.

Thương Dương Mạc gia tuy không phải thế lực quá lớn nhưng cũng đã phát triển ở hạ giới hơn ngàn năm, đã có cơ nghiệp ở Thương Dương, lại có nhiều mối quan hệ.

Sau khi di chuyển cho dù có Côn Luân Ma Giáo mở đường cho họ, nhưng bọn họ vẫn phải tự gây dựng lại.

Cho nên Sở Hưu kinh ngạc hỏi lại: “Mạc huynh, rốt cuộc bên Đông Tề đã xảy ra chuyện gì mà khiến ngươi di chuyển toàn bộ gia tộc như vậy?”

Mạc Thiên Lâm thở dài nói: “Đều là vì Phạm Giáo. Sở huynh, khi ở Đại La Thiên, Phạm Giáo có bá đạo như vậy không?

Trước đây không lâu Phạm Giáo trực tiếp hạ lệnh cho các tông môn trong phạm vi thế lực của Phạm Giáo, mỗi nhà đều phải dựa theo thực lực của bản thân, phái đệ tử gia nhập Phạm Giáo.

Mệnh lệnh này là cưỡng chế, ai dám không tuân thủ sẽ có cung chủ thần cung của Phạm Giáo tới cửa chặn đường.

Mạc gia ta là một trong Cửu Đại Thế Gia, cho nên bất luận thực lực của Mạc gia ta ra sao đều bị yêu cầu phải phái mười đệ tử gia nhập Phạm Giáo.

Nhưng Mạc gia ta mới có bao nhiêu đệ tử trẻ tuổi? Làm vậy khác nào đoạn tuyệt căn cơ của Mạc gia ta!”

Lúc này Sở Hưu lại nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên nói: “Mạc huynh, kể lại cho ta mọi chuyện Phạm Giáo đã làm từ khi hạ giới tới giờ đi.”

Sau khi Mạc Thiên Lâm nói xong, Sở Hưu đột nhiên nhíu mày nói: “Mạc huynh, thật ra Mạc gia các ngươi không cần di chuyển khỏi Đông Tề, ta có một kế có thể giúp các ngươi.”

Hai mắt Mạc Thiên Lâm lập tức sáng bừng lên: “Sở huynh, ngươi định dẫn Côn Luân Ma Giáo tấn công Phạm Giáo à?”

Sở Hưu nhún vai nói thẳng: “Không đánh nổi, hai vị điện chủ của Phạm Giáo đều là Võ Tiên bát trọng thiên, còn có vài vị cung chủ thần cung có cảnh giới Võ Tiên. Thực lực của hai đại điện đều rất kinh khủng, hiện giờ Côn Luân Ma Giáo còn chưa phải đối thủ.

Hơn nữa gần đây ta còn đắc tội rất nặng với Thiên La Bảo Tự, nếu ta tấn công Phạm Giáo cũng là bước vào phạm vi thế lực của Thiên La Bảo Tự, cho dù thắng thua ra sao thì Thiên La Bảo Tự cũng bỏ đá xuống giếng.”

Nghe vậy Mạc Thiên Lâm lập tức im lặng.

Sở huynh vẫn là Sở huynh năm xưa, cho dù tới đâu... cũng thu hút thù hận như trước.

Có thể đắc tội với hàng loạt tông môn đỉnh cấp ở Đại La Thiên, đây cũng là một loại bản lĩnh.

“Nhưng tuy không thể tấn công chính diện, nhưng chúng ta còn có thể dùng trí. Đừng quên đây là nơi chúng ta đã phát triển cả ngàn năm vạn năm, còn Phạm Giáo chỉ là kẻ ngoại lại.

Mạc huynh, kế hoạch này khá nguy hiểm, đặc biệt là đối với ngươi. Nhưng nếu thành công, nó có thể khiến Phạm Giáo không dám coi thường tông môn hạ giới nữa, ngươi có dám làm không?”

Mạc Thiên Lâm cười ha hả đáp: “Có gì mà không dám? Sở huynh có kế hoạch gì, xin cứ nói.”

Mạc Thiên Lâm không phải người thích mạo hiểm, nhưng hắn lại tin tưởng Sở Hưu.

Ít nhất hắn biết chắc chắn Sở Hưu sẽ không hại hắn, như vậy là đủ.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Bước đầu tiên của kế hoạch này rất đơn giản. Mạc huynh, ngươi sống ở Đông Tề nhiều năm, chắc quan hệ với các thế lực Đông Tề không tệ phải không?

Các thế lực này đều bất mãn đối với hành động của Phạm Giáo, nhưng không ai dám nhảy ra phản đối, đơn giản là ôm tâm lý may mắn mà thôi.

Cho nên bước đầu tiên là để bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng, biết sẽ không có ai tới giúp bọn họ.

Lúc này người của Tu Bồ Đề Thiền Viện và Đại Quang Minh Tự đã gia nhập Thiên La Bảo Tự, được đối xử như đệ tử nòng cốt.

Đều là người hạ giới, ngươi nghĩ cách tiết lộ tin tức này cho người của các thế lực võ lâm Đông Tề, sau đó để bọn họ cùng tới nhờ hai người này giúp đỡ.

Hư Vân và Rama sẽ không từ chối, nhưng Thiên La Bảo Tự sẽ cự tuyệt. Đây sẽ là đả kích cực lớn, tin rằng sau đó bọn họ sẽ hiểu, mong đợi trong lòng bọn họ cũng vô dụng, ít nhất trong Đông Tề không ai có thể giúp được bọn họ.”

Mạc Thiên Lâm nói: “Vậy vạn nhất Thiên La Bảo Tự đáp ứng thì saO?”

Sở Hưu nhún vai nói: “Đáp ứng thì càng tốt thôi! Thiên La Bảo Tự và Phạm Giáo chém giết lẫn nhau, dù sao ai cũng có thù với ta, bọn chúng đồng quy vu tận càng tốt.

Còn đối với võ lâm Đông Tề, một khi hai phái giao chiến, đương nhiên không còn thời gian để ý tới các ngươi, nguy cơ của các ngươi cũng được giải trừ.

Dù sao, bất luận lựa chọn như thế nào thì các ngươi cũng không chịu thiệt.

Ngươi chỉ cần làm theo bước đầu tiên trong kế hoạch của ta là được, kế hoạch tiếp theo ta sẽ phái người báo cho ngươi.”

Nói đoạn, Sở Hưu đưa mắt nhìn sang Lạc Phi Hồng: “Đúng rồi, đưa Long Lân Giáp của ngươi cho Mạc huynh mượn một thời gian.

Hắn âm thầm xâu chuỗi châm ngòi tại Đông Tề, tuy bí ẩn nhưng vạn nhất trong Đông Tề có người thông báo cho Phạm Giáo, rất có thể Mạc huynh sẽ gặp nguy hiểm. Có Long Lân Giáp, ít nhất Võ Tiên cũng không thể làm Mạc huynh bị thương ngay được.”

Lạc Phi Hồng và Mạc Thiên Lâm cũng có giao tình nhiều năm, nghe vậy cô ném luôn Long Lân Giáp cho hắn, miệng còn lẩm bẩm: “Cẩn thận một chút, đừng có chết, sau khi xong chuyện thì tới chỗ ta uống rượu.”

Mạc Thiên Lâm nhận Long Lân Giáp, cười khẽ một tiếng nói: “Đừng coi thường ta như vậy, chút chuyện nhỏ này mà không làm được, ta làm gia chủ bao năm cũng thành uổng công à.”

Tuy thành tựu của Mạc Thiên Lâm không thể so sánh nổi với Côn Luân Ma Giáo, nhưng hắn làm gia chủ Mạc gia cũng không phải hạng tầm thường.

Sau khi tiếp nhận Mạc gia, Mạc Thiên Lâm quét sạch quy củ cứng nhắc bảo thủ trước kia, diệt trừ tai hại, bồi dưỡng thế lực mới, chỉ trong mấy năm đã khiến Mạc gia rực rỡ hẳn lên.

Trước đó Mạc gia chỉ xếp gần cuối trong Cửu Đại Thế Gia, nhưng sau khi Mạc Thiên Lâm lên làm gia chủ đã là hạng trung bình kém, thậm chí sau hai thế hệ nữa có thể trở thành hạng khá.

Sau khi trở lại Mạc gia, Mạc Thiên Lâm lấy lý do con trai đầy tháng, phát thiệp mời cho các thế lực ở Đông Tề.

Tuy chuyện phát triển gia tộc của Mạc Thiên Lâm bị Lạc Phi Hồng chế giễu là kế hoạch ngựa giống, nhưng đúng là rất có hiệu quả. Mấy năm nay hắn đã có tới mười mấy đứa con, chọn bừa một đứa cũng có thể lấy cớ là đầy tháng.

Hơn nữa khác với tính cách thu hút thù hận của Sở Hưu, Mạc Thiên Lâm là người ôn hòa, đối nhân xử thế không có khuyết điểm gì, danh tiếng trong Đông Tề không tệ.

Tuy đại đa số các thế lực võ lâm ở Đông Tề đều cho rằng Mạc Thiên Lâm tổ chức đầy tháng như vậy là vớ vẩn, nhưng đều nể mặt Mạc Thiên Lâm, ai ai cũng đến.

Đương nhiên Võ Tiên như lão tổ Doanh gia của Thương Thủy Doanh thị sẽ không tới, nhưng lại phái Doanh Bạch Lộc tới.

Ngoài cửa chính của Mạc gia, Mạc Thiên Lâm đích thân đứng ngoài cổng nghênh tiếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận