Côn Luân Ma Chủ

Chương 1621: Mai phục 2

Sở Hưu nhíu mày, lúc còn ở hạ giới y từng gặp di tích của Cực Lạc Ma Cung, chỉ có hai ấn tượng về môn phái này, một là cố chấp, hai là quỷ dị.

Mà thực tế cũng là như vậy, trong Đại La Thiên thì tiếng tăm của Cực Lạc Ma Cung cũng không có gì đặc biệt, chủ yếu là bọn họ luôn thích nghiên cứu những thứ linh tinh kỳ quái, cực kỳ quỷ dị, cho nên bị toàn bộ Đại La Thiên ghét bỏ.

“Cực Lạc Ma Cung ở Nam Vực, sao lại tới đây ra tay với bộ lạc Hắc La?”

Kha Sát giải thích: “Cực Lạc Ma Cung luôn thích nghiên cứu đủ loại tà pháp, có lúc còn dùng người sống để thí nghiệm.

Bọn họ mà ra tay với đại phái thì khác nào chán sống.

Cho dù động thủ với một số võ giả tán tu không có căn cơ hay môn phái nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng hay bị người khác nhắm vào.

Cho nên bọn họ đành quay sang man tộc.

Bên phái Nam Vực, thậm chí Cực Lạc Ma Cung bố trí riêng một phân điện chỉ để săn bắt man tộc và hung thú trong Đế La Sơn Mạch.

Có lẽ bọn chúng săn bắt quá lâu, đám man tộc bên Nam Vực đã cảnh giác nên lần này bọn chúng sang dãy núi bên Đông Vực bắt người.

Sở Hưu gật nhẹ đầu, y đột nhiên hỏi: “Người của Cực Lạc Ma Cung có hạ thủ giết người không? Kẻ ra tay là ai?”

Lục Phi lắc đầu nói: “Không hạ thủ giết người, hình như bọn chúng muốn bắt sống, tộc trưởng đã bị thương nặng như vậy mà bọn chúng còn không giết người. Bằng không chúng ta cũng không thể trốn thoát.

Người ra tay chỉ là một võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bình thường, còn xa mới cường đại bằng đại nhân.

Nhưng trong tay bọn chúng có không ít thứ khắc chế tộc ta. Chúng ta chưa từng tiếp xúc với những thứ này, nhất thời không kịp quan sát nên tất cả đều trúng chiêu.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, tuy trong lòng vẫn thấy có gì đó không đúng nhưng vẫn không thể nói ra được là ở đâu, có vẻ đối phương ra tay là để bắt người thật.

Còn bên phía Tân Già La, không phải Sở Hưu chủ quan mà y không để ý đến một điểm, đó là khác biệt giữa Đại La Thiên và hạ giới.

Sở Hưu ở hạ giới nhiều năm, tư tưởng Chính Ma không đội trời chung đã khắc sâu vào tận xương tủy. Trước đây không lâu y còn hủy diệt hai đại phái Phật môn.

Nhưng ở Đại La Thiên lại khác, Phật môn và Ma đạo không quá đối lập, mọi người chia ra bốn vực, Phật môn ngươi ở Tây Vực, Ma đạo ở Nam Vực, hai bên không có nhiều ân oán.

Cho dù có Độc Cô Duy Ngã xuất hiện, Độc Cô Duy Ngã cũng khiến toàn bộ Đại La Thiên căm hận chứ không riêng gì Chính đạo.

Tuy tác phong của Phạm Giáo hơi khác Thiên La Bảo Tự, nhưng cũng coi là chung nhánh Phật đạo, có thế nào Sở Hưu cũng không thể liên tưởng được chuyện này lại là cái bẫy mà Tân Già La bố trí.

Cho nên Sở Hưu nói thẳng: “Thời gian tới bộ lạc Hắc La tạm thời co cụm lại phòng ngự, giao cho ta xử lý.”

Kha Sát ở bên cạnh nói: “Đại nhân định ra tay à? Theo ta được biết đám người Cực Lạc Ma Cung kia đều là lũ điên, không dễ giao tiếp đâu.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Không dễ giao tiếp thì phải đánh. Đế La Sơn Mạch lớn như vậy, nếu bọn chúng chịu đi nơi khác, ta cũng không quản được.

Nhưng nếu bọn chúng nhất quyết muốn tới chỗ ta gây chuyện, vậy đừng trách ta không khách khí!”

Sau khi căn dặn Lục Phi xong, Sở Hưu bảo Kha Sát về báo tin, còn hắn tới chỗ Cực Lạc Ma Cung đóng quân mà Lục Phi từng nói.

Trong khu rừng u ám, ma khí cường đại lơ lửng, cực kỳ nổi bật, Sở Hưu không tốn bao nhiêu công sức đã phát hiện.

Nhưng không đợi Sở Hưu tới gần, y đã cảm thấy không đúng.

Nơi này rất gần Đông Vực, cách Nam Vực cực xa.

Cực Lạc Ma Cung bắt nhiều man tộc như vậy, chắc chắn man tộc cực kỳ căm thù bọn chúng.

Kết quả bọn chúng lại ngông nghênh như vậy, chẳng lẽ không sợ bị man tộc phát hiện rồi bao vây hay sao? Dù sao khi đối mặt với người ngoài, các bộ lạc man tộc này cũng rất đoàn kết.

Phát hiện không đúng, Sở Hưu vừa định rút lùi thì ánh thái dương vàng kim rực rỡ đã hiện lên.

Tân Già La lạnh nhạt nói: “Sở Hưu, ngươi không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của ta được đâu!”

Ngay khi thấy Tân Già La, Sở Hưu đã biết mình trúng kế.

Không ảo não cũng chẳng hối hận, xưa nay Sở Hưu rất ít khi có tâm trạng đó.

Binh tới thì tướng đỡ, nước lên thì đất ngăn. Xảy ra vấn đề thì giải quyết vấn đề, xưa nay trên thế gian chưa từng có thuốc chữa hối hận.

Hơn nữa, xuất hiện trước mặt Sở Hưu không chỉ có Tân Già La, Minh Huyền Vũ mà còn hai cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền khác của Cực Lạc Ma Cung.

Phía ngoài cùng thì là các đệ tử Cực Lạc Ma Cung khác đang bày trận từ xa.

Thực lực của bọn họ quá yếu, đến gần thì một là sợ Sở Hưu phát giác, hai là sợ thương vong quá lớn, cho nên chỉ bày trận ở phía xa để chặn đường.

Sở Hưu híp mắt nói: “Tân Già La, rốt cuộc ngươi định làm gì? Ta đã nói rồi, ta không biết Ma Lợi Kha gì cả, vì sao ngươi nhất quyết dây dưa như vậy?”

“Không biết Ma Lợi Kha? Vậy ảo thuật trên người ngươi là sao? Đừng nói với ta là truyền thừa của tổ tiên ngươi, thiên hạ này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy!”

Tân Già La cười lạnh nói: “Sở Hưu, nếu ngươi thật sự không thẹn với lương tâm, vậy theo ta về Phạm Giáo một chuyến. Vishnu Điện ta có bí pháp thăm dò tinh thần, sau khi chứng minh ngươi vô tội ta sẽ tự mình bồi tội với suy nghĩ.

Bằng không, nếu ngươi phản kháng tức là chột dạ, trong lòng có quỷ!”

Sở Hưu hừ lạnh một tiếng nói: “Nực cười! Ta thân là quận trưởng Thương Ngô Quận của Hoàng Thiên Các, còn là truyền nhân của Cổ Tôn, ngươi muốn thăm dò tinh thần của ta thì thăm dò à? Thế khác nào sỉ nhục!

Tân Già La, chỉ vì một chuyện có thể xảy ra mà ngươi định ra tay với ta, ngươi không sợ Hoàng Thiên Các và sư phụ ta trách tội à?”

Tân Già La cười lạnh nói: “Sợ? Nếu sợ thì lúc trước ta đã chẳng ra tay với ngươi.

Đừng nhiều lời, Sở Hưu, nếu ngươi không bó tay chịu trói thì đừng trách ta không khách khí, động thủ!’

Nói đoạn, Tân Già La vung tay, định xông tới cùng đám người Minh Huyền Vũ.

Nếu chỉ có mình Tân Già La, Sở Hưu đánh không lại nhưng vẫn nắm chắc chống đỡ được.

Nhưng lúc này có thêm Minh Huyền Vũ và hai võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền thực lực không tệ, Sở Hưu thật sự không ngăn nổi.

Cho nên ngay khoảnh khắc đó, quanh người Sở Hưu tỏa ra ma khí tinh thuần, điên cuồng hấp thu thiên địa nguyên khí xung quanh.

Pháp Thiên Tượng Địa được thi triển, thân hình Sở Hưu không ngừng phình to, khí tức cường đại đột nhiên hàng lâm, không khác nào ma thần.

"Thần thông!"

"Thần thông!"

Tân Già La và Minh Huyền Vũ gần như đồng thời thốt lên hai chữ này.

Hai người bọn họ đều là võ giả của đại phái đỉnh phong trên giang hồ, cũng là cường giả có hy vọng bước vào cảnh giới Võ Tiên, đương nhiên không lạ gì thần thông.

Nhưng tới giờ bọn họ còn không nắm giữ thần thông, chỉ khi đạt tới cảnh giới Võ Tiên bọn họ mới dám thử nghiệm.

Kết quả Sở Hưu đường hoàng sử dụng thần thông ngay trước mặt bọn họ, khiến bọn họ cực kỳ chấn động.

Bạn cần đăng nhập để bình luận