Côn Luân Ma Chủ

Chương 1886: Lưỡng bại câu thương

Sở Hưu nở nụ cười ác ý, bộ dạng như muốn nói, đến đây, hai bên cùng tổn hại, dáng vẻ ghê tởm tới mức giáo chủ Phạm Giáo hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đa số mọi người ở đây đều ngây ngốc, vì bọn họ cũng không biết rốt cuộc ‘vị kia’ là ai.

Nhưng những người như giáo chủ Phạm Giáo lại biết, thậm chí chính tổ tông của bọn họ đã phong ấn Độc Cô Duy Ngã, cho nên đương nhiên bọn họ cũng biết Độc Cô Duy Ngã mạnh tới mức nào, thả hắn ra sẽ có hậu quả ra sao.

Tần Bách Nguyên đứng đó nhìn Sở Hưu, sắc mặt phức tạp.

Hóa ra lúc trước Sở Hưu tích cực thành lập trận pháp trong Lăng Tiêu Tông chính là vì nguyên nhân này.

Hành động của Sở Hưu tuy là lợi dụng Lăng Tiêu Tông, nhưng Tần Bách Nguyên lại không thấy oán hận.

Lăng Tiêu Tông đã sa sút tới mức phải nhờ Côn Luân Ma Giáo che chở, còn tư cách nào oán hận người ta?

Tần Bách Nguyên chỉ cảm thấy buồn bã mà thôi.

Rõ ràng Lăng Tiêu Tông nắm giữ một đại sát khí như vậy, nhưng bao năm qua chưa từng nghĩ tới chuyện sử dụng, lý do là đâu? Vì tự đại, vì tự phụ.

Theo Lăng Tiêu Tông, nhà mình đã đủ cường đại rồi, không cần phải dùng cách mất thể diện này để uy hiếp người khác.

Kết quả đến khi Lăng Tiêu Tông thật sự gặp nguy cơ, lá bài tẩy của nhà mình lại vô dụng, ngược lại bây giờ bị Sở Hưu dùng để uy hiếp một vị chí cường giả cửu trọng thiên.

Hơn nữa chiêu này còn rất có tác dụng.

Trên mặt giáo chủ Phạm Giáo, mặt ác vẫn lóe lên sát ý dữ tợn, nhưng khóe miệng mặt thiện lại co giật, như đang hạ giọng khuyên nhủ, thuyết phục chính mình.

Cuối cùng Đạo Tôn trầm giọng nói: “Được rồi, đều là nhân tộc ta, Đại La Thiên và hạ giới, đương nhiên phải được đối xử như nhau.

Đừng quên, chúng ta xuống hạ giới không phải là để giải quyết ân oán cá nhân, nhanh nhanh chóng chóng tìm thứ kia đi.”

Nghe Đạo Tôn mở miệng nói vậy, lúc này giáo chủ Phạm Giáo mới quay đầu đi, cố kiềm chế để không ra tay.

Nhưng ngay lúc này, Lục Trường Lưu bên hạ giới lại nhìn mọi người ở Đại La Thiên, chần chừ một lát mới gọi: “Sư tổ?”

Ninh Huyền Cơ đứng giữa đám người, nhưng đừng nói là những võ giả hạ giới này, cho dù là Lục Trường Lưu trong lúc nhất thời cũng không nhận ra được.

Dù sao bọn họ không phải người năm trăm năm trước, còn Chân Vũ Giáo tuy có tranh của Ninh Huyền Cơ lưu truyền tới nay, nhưng Ninh Huyền Cơ trong bức tranh được phác họa tiên phong đạo cốt, như cao nhân đắc đạo chứ không lôi thôi lếch thếch như hiện tại.

Mọi người ở hạ giới đều nhìn về phía Ninh Huyền Cơ, vẻ kinh hãi trên mặt càng đậm, thậm chí còn hơn lúc biết Sở Hưu đã tới Đại La Thiên từ trước.

Còn ai có thể được Lục Trường Lưu gọi là sư tổ? Chỉ có vị Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ trong truyền thuyết!

Nhưng hình như vị Ninh Huyền Cơ này không giống với Ninh Huyền Cơ trong tưởng tượng của bọn họ?

Ninh Huyền Cơ nhíu mày bước tới hỏi: “Ngươi là đệ tử Chân Vũ Giáo?”

Lục Trường Lưu khẽ gật đầu, làm một đại lễ với Ninh Huyền Cơ, cung kính thăm hỏi rồi mới nói: “Đệ tử bất tài Lục Trường Lưu, bái kiến sư tổ. Hôm nay đệ tử là chưởng giáo thứ bảy mươi hai của Chân Vũ Giáo.”

Ninh Huyền Cơ liếc mắt nhìn Lục Trường Lưu một cái, lạnh nhạt nói: “Ngươi đúng là rất bất tài, không ngờ thực lực lại yếu như vậy, thậm chí còn chẳng phải Võ Tiên.”

Lục Trường Lưu lập tức đỏ mặt.

Nếu người khác nói câu này, chắc chắn hắn đã chửi đối phương một chập.

Tuy thực lực của mình không mạnh, không trong mười hạng đầu trên giang hồ nhưng có thể trong cỡ hai mươi hạng đầu. Hơn nữa Chân Vũ Giáo còn là quốc giáo của Đông Tề, hắn cũng là quốc sư Đông Tề.

Nhưng người nói câu này lại là sư tổ nhà mình, hắn đành phải chịu.

“Sư phụ ngươi là ai?” Ninh Huyền Cơ đột nhiên hỏi.

Lục Trường Lưu nói: “Gia sư là Phổ Huyền Chân Nhân - Chương Thái Hiền.”

Ninh Huyền Cơ lắc đầu: “Chưa từng nghe nói, sư phụ của sư phụ ngươi thì sao?”

“Thanh Vân Chân Nhân - Đào Cung Độ.”

Ninh Huyền Cơ vẫn lắc đầu: “Cũng chưa từng nghe nói, có lẽ năm trăm năm còn không phải đệ tử trực hệ.

Được rồi, xem ra đám đồ tử đồ tôn kia không mấy ai chịu cố gắng, còn chẳng lưu lại truyền thừa.”

Lục Trường Lưu vội vàng nói: ”Sư tổ, lần này ngài trở về, đệ tử sẽ lập tức rời khỏi chức vị chưởng giáo, sau khi ngài tiếp nhận Chân Vũ Giáo, chắc chắn Chân Vũ Giáo sẽ cường thịnh hơn cả năm trăm năm!”

Ninh Huyền Cơ lạnh nhạt nói: “Cái chức chưởng giáo này thì ngươi cứ ngồi tiếp đi, ta không xen vào.

Duyên phận giữa ta và Chân Vũ Giáo chỉ có một đời, Chân Vũ Giáo là Chân Vũ Giáo, nhưng cảnh còn người mất, đã không còn là Chân Vũ Giáo của ta nữa rồi.

Cho nên tiếp theo Chân Vũ Giáo nên phát triển thế nào thì cứ phát triển, ngươi tự xem mà làm, ta sẽ không quản.

Nhưng chắc đám người này sẽ nể mặt đạo gia ta, sẽ không ra tay diệt Chân Vũ Giáo đâu.

Đương nhiên cũng có thể tâm địa bành trướng, buông vài lời đe dọa gì đó.

Nhưng nếu bị đánh, chỉ cần không bị đánh chết thì đạo gia ta cũng lười ra tay, cho nên các ngươi tự ước lượng là được.”

Tuy là tông môn của mình nhưng Ninh Huyền Cơ luôn thể hiện thái độ không quan tâm, hơn nữa hắn nói câu nào cũng tự xưng đạo gia ta, nhìn thế nào cũng không giống vị tiên nhân võ đạo trong truyền thuyết, không phải Lục Trường Lưu nhận lầm người đấy chứ?

Thật ra lúc này Lục Trường Lưu cũng thấy ngây ngẩn, chỉ hy vọng mình nhận nhầm.

Tuy hắn từng nghe các trưởng bối trong Chân Vũ Giáo thảo luận về tính cách của Ninh Huyền Cơ, nhưng hôm nay thật sự gặp mặt, hắn mới hiểu.

Không thể tin vào lời đồn được, tính cách của Ninh Huyền Cơ còn... ác liệt hơn cả lời đồn.

Ninh Huyền Cơ cứ như không có chuyện gì lui lại, lúc này Đạo Tôn khẽ lắc đầu, đứng ra nói với các võ giả hạ giới: “Chư vị đừng căng thẳng, vạn năm trước chúng ta vốn là một nhà, nơi này đã từng là tổ địa của chúng ta.

Võ giả Đại La Thiên xuống hạ giới là dựa vào con đường nối hai thế giới, muốn truyền bá võ đạo, cũng là muốn tìm lại những thứ chúng ta đã từng đánh mất.

Chúng ta tới không phải để giết chóc mà là mang lại thời hưng thịnh của võ đạo, một thời đại võ đạo hưng thịnh vượt qua cả vạn năm trước.”

Nghe Đạo Tôn nói vậy, thần sắc các võ giả hạ giới mới dịu đi, không còn căng thẳng như lúc trước.

Bọn họ có thể nhìn ra, Đạo Tôn tuyệt đối là người có thực lực mạnh nhất trong số các võ giả đứng đầu ở Đại La Thiên, lời của hắn nói là chắc chắn tuyệt đối.

Nhưng trong lòng Sở Hưu lại cười lạnh, hắn dám nói có lẽ ngay bản thân Đạo Tôn cũng không tin những gì mà mình vừa nói.

Hạ giới không phải là Đại La Thiên ngày trước, võ giả hạ giới cũng không phải đám man tộc trên thượng giới, huống chi còn có Ninh Huyền Cơ, các võ giả Đại La Thiên cũng không dám trắng trợn giáo chủ chóc, huống chi cũng không cần thiết.

Nhưng nếu võ giả Đại La Thiên muốn thành lập thế lực dưới hạ giới, chắc chắn sẽ có xung đột!

Làm gì có chuyện lợi cho ngươi, lợi cho ta, mọi người cùng được lợi.

Ngay lúc Đạo Tôn còn định nói thêm gì đó, chính giữa hai đám người, không ngờ không gian lại vặn vẹo, cứ như quy tắc không gian đã bị đảo loạn.

Cuối cùng không gian bị xé rách, thân hình Chung Thần Tú từ trong đó bước ra.

Nhìn qua hoàn cảnh xung quanh, Chung Thần Tú lẩm bẩm như chỗ không người: “Lần này không sai hướng rồi, nhưng hình như hơi muộn.”

Sau khi nói xong, Chung Thần Tú nhìn về phía đám người Đạo Tôn, khẽ lắc đầu nói: “Tuy nhân quả đã loạn, nhưng ta biết đây không phải là nơi các ngươi nên tới.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận