Côn Luân Ma Chủ

Chương 1731: Hết sức căng thẳng 1

Ngay khoảnh khắc những người này xuất hiện, đám hòa thượng Thiên La Bảo Tự lập tức ngây ngốc.

Rõ ràng là bọn họ tới nhờ Sở Hưu giúp đỡ, sao lại xuất hiện nhiều kẻ địch như vậy?

Gương mặt Pháp Tịnh không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ thở dài một tiếng nói: “Sở thí chủ, ta cần một lời giải thích!”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Cái này có gì mà giải thích, Sở Hưu ta quang minh lỗi lạc,không thẹn với lương tâm!

Vì sao Chiến Võ Thần Tông có thù oán với ta? Đó là vì Nam Vực ngấp nghé lãnh thổ Đông Vực ta, sự tồn tại của ta là uy hiếp đối với bọn chúng.

Vì sao Thiên Hạ Kiếm Tông muốn gây sự với ta? Không chỉ vì bọn chúng ngấp nghé lãnh thổ Đông Vực mà còn vì ta giết truyền nhân của Cổ Tôn có quan hệ thân thiết với bọn họ, Vũ Văn Phục của Lăng Thiên Kiếm Tôn.

Ta và Vũ Văn Phục vốn không có nhiều thù hận, nhưng đối phương lại bày mưu muốn giết ta, trong tình huống này chẳng lẽ ta còn phải lấy đức phục người?

Còn Trần Cửu Long và Hướng Tưởng, đối phương liên thủ với Vũ Văn Phục muốn giết ta nhưng thất bại, bây giờ tìm được chỗ dựa lại tới gây chuyện với ta, cái này thì có gì để nói?

Còn những người khác, chẳng qua là ta đoạt lệnh bài của bọn chúng mà thôi.

Nhưng nơi này là đâu? Là Trung Châu, tranh đoạt lệnh bài vốn đã là quy củ rồi!

Ta chỉ cướp lệnh bài chứ không giết người, chuyện này thì toàn bộ võ giả trong khu vực Trung Châu này có ai dám nói mình làm tốt hơn ta?

Người không phạm ta, ta không phạm người, chẳng hay Pháp Tịnh đại sư có hài lòng với lời giải thích này không?

Đương nhiên nếu Pháp Tịnh đại sư cảm thấy Sở Hưu ta liên lụy tới Thiên La Bảo Tự, vậy thì tốt, ta đi là được. Những nhân quả này ta sẽ tự giải quyết!”

Sở Hưu nói những lời này hiên ngang lẫm liệt, thậm chí cứ như mình đang phải chịu uất ức và hiểu lầm rất lớn.

Nhưng Lục Giang Hà đứng sau lưng y lại sắp không nhịn nổi, mãi tới khi Mai Khinh Liên chọc hắn một cái, hắn mới gắng gượng ra vẻ nghiêm túc.

Trước đó hắn còn lấy làm lạ, không biết vì sao Sở Hưu lại liên thủ với đám hòa thượng Thiên La Bảo Tự này. Bây giờ hắn mới hiểu, Sở Hưu làm vậy đâu phải liên thủ, đúng là tìm người gánh tội thay.

Thật ra Lục Giang Hà nghĩ oan cho Sở Hưu, y tới liên thủ với Thiên La Bảo Tự, mục đích duy nhất là giải quyết Phạm Giáo. Còn chuyện lôi Thiên La Bảo Tự ra gánh tội thay chỉ là thu hoạch bất ngờ mà thôi.

Pháp Tịnh thở dài một tiếng nói: “Chư vị, ân ân oán oán giữa Sở thí chủ và các ngươi, Thiên La Bảo Tự ta không cách nào phân biệt rốt cuộc ai đúng ai sai, cũng không có tư cách phán xử.

Nhưng hôm nay Thiên La Bảo Tự ta liên thủ với Sở thí chủ là để đối phó với Phạm Giáo, không liên quan tới ân oán cùng chư vị.

Sau khi giải quyết xong Phạm Giáo, rời khỏi Trung Châu, chư vị muốn giải quyết ân oán với Sở thí chủ thế nào thì Thiên La Bảo Tự ta cũng tuyệt đối không nhúng tay vào, chư vị thấy sao?”

Tuy Sở Hưu nói đường đường chính chính mình sẽ không làm liên lụy tới Thiên La Bảo Tự, nhưng chẳng lẽ hôm nay bọn họ lại đẩy Sở Hưu ra?

Nếu bọn họ làm vậy sẽ dính đủ thứ tiếng xấu, tổn hại thanh danh trên giang hồ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng của thần binh.

Trước thì yêu cầu liên thủ, tới lúc phát hiện có gì không đúng lại xé bỏ ước định, Thiên La Bảo Tự cần thể diện, mà thể diện này, Thiên La Bảo Tự buộc phải gánh.

Dịch Quy Tà của Thiên Hạ Kiếm Tông lắc đầu, giọng nói không mang chút tình cảm nói: “Hôm nay là thời cơ tốt, có Phạm Giáo trợ giúp, chúng ta có thể bớt đi rất nhiều sức lực.

Pháp Tịnh đại sư chớ trách, Thiên Hạ Kiếm Tông ta xưa nay luôn làm việc ngay thẳng, bất luận có phải âm mưu quỷ kế hay không, cũng không quan tâm có phải bỏ đá xuống giếng hay không, có thể dùng một phần sức để giải quyết, sao phải dùng tới ba phần?”

Trác Bất Phàm của Chiến Võ Thần Tông bước lên trước một bước, khiến toàn bộ đỉnh núi đều chấn động.

“Pháp Tịnh đại sư, thế này là các ngươi thiếu suy nghĩ rồi. Thiên La Bảo Tự là thế lực đứng đầu Thiền tông, sao phải liên thủ với loại người như tên Sở Hưu này? Chẳng lẽ chỉ vì đối phó với một mình Phạm Giáo mà các ngươi không quan tâm tới chuyện gì khác à?”

Âu Dương Thánh của chi phái Nguyên Dương Thiên Tôn không nói gì, nhưng ánh mắt đầy vẻ cao ngạo.

Không phải ngông cuồng mà là vẻ cao ngạo từ tận xương tủy.

Theo hắn thấy, mình không cần giải thích, cho dù đối phương là Thiên La Bảo Tự, hắn cũng không cần giải thích.

Gương mặt Tân Già La nở nụ cười lạnh lẽo, Thiên La Bảo Tự cho rằng liên thủ với Sở Hưu là giải quyết được mình, nhưng thực tế bọn họ lại tự chuốc lấy phiền toái, một phiền toái rất lớn!

Lúc này ở phía xa, trên một ngọn núi nhỏ, Phương Dật Chân từng giao thủ với Sở Hưu đang ngồi xếp bằng ở đó, nheo mắt, dùng năng lực cảm giác quan sát trận chiến ở phía trước.

Trong tay hắn còn cầm một cái đùi gà, thi thoảng lại cắn một cái, như đang xem trò hay.

Nhưng trong Trung Châu ngoài yêu quỷ ra không có bất cứ vật sống nào, không biết hắn lấy đâu ra cái đùi gà này.

Lúc này bên cạnh bỗng có tia sáng lóe lên, đột nhiên xuất hiện hai người.

Một người tướng mạo thanh tú anh tuấn, đạo uẩn thiên thành, chính là Ngân Linh Tử của Linh Bảo Quan.

Còn một người thanh niên mặc đạo bào thủy vân, tướng mạo tuấn tú mạnh mẽ, khí tức trên người trầm ổn như dãy núi.

Người này được giang hồ tôn là đệ nhất trong thế hệ trẻ của Đạo môn ở Đại La Thiên, Hứa Quy Sơn, đệ tử chân truyền của Đạo Tôn Tam Thanh Điện, Đạo môn ba ngàn pháp, thông hiểu hai ngàn chín!

Thấy hai người xuất hiện, Phương Duật Chân không ngạc nhiên, hắn chỉ nói: “Hứa sư huynh, ngươi tới muộn mất rồi, bên kia sắp đánh đến nơi rồi.

Mà này, Ngân Linh Tử đạo huynh, đã lâu không gặp. Thu hoạch thế nào? à, có ăn đùi gà không?”

“Xin chào Phương đạo huynh.”

Ngân Linh Tử xua tay, khéo léo từ chối cái đùi gà của Phương Dật Chân.

Phương Dật Chân lắc đầu nói: “Mà cũng không thể trách ngươi chướng mắt với món ăn khác được. Vị Lâm sư thúc của Linh Bảo Quan các ngươi có tay nghề không chê vào đâu được. Món phượng hoàng giương cánh hắn làm lần trước khiến gần một năm sau ta ăn thịt mà cứ như nhai sáp nến vậy.”

Hứa Quy Sơn trầm giọng nói: “Được rồi, đừng nghiên cứu cái đùi gà của ngươi nữa, tình hình chiến đấu ra sao rồi?”

Phương Dật Chân cắn một miếng đùi gà rồi mới nói: “Lúc trước Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự đã tính kế lẫn nhau một hồi, bây giờ đang chuẩn bị lật bài.

Thiên La Bảo Tự tìm được Sở Hưu của Đông Vực làm trợ thủ, nhưng Sở Hưu cũng gây ra đủ thứ chuyện, kéo theo không ít kẻ thù, bây giờ phải xem lựa chọn của Thiên La Bảo Tự.

Nhưng ta từng giao thủ với Sở Hưu kia rồi, người này, không đơn giản.’

Ngân Linh Tử cũng gật đầu nói: “Ta cũng từng tiếp xúc với Sở huynh vài lần, đúng là hắn rất không đơn giản. Mỗi lần gặp hắn, thực lực của hắn đều tiến bộ rất lớn, khiến người ta cực kỳ ngạc nhiên.”

Phương Dật Chân híp mắt nói: “Nếu đã vậy, phải gọi là kinh hãi mới đúng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận