Côn Luân Ma Chủ

Chương 1897: Giao người! 2

Sở Hưu nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Tôn giả không giao người thật à?”

Sau khi Sở Hưu dứt lời, sau lưng y hiện lên ma khí nhàn nhạt, khuấy động lực lượng quy tắc trong hư không, đồng thời khiến cho tâm thần của Xích Hà Tôn Giả chấn động.

Lúc này hắn mới phát hiện, không ngờ Sở Hưu đã bước vào Võ Tiên ngũ trọng thiên, cùng cảnh giới với hắn!

Nhưng ai cũng biết, xưa nay sức chiến đấu của Sở Hưu không liên quan trực tiếp tới cảnh giới.

Khi hắn mới tam trọng thiên đã có thể giết chết đối phương cao hơn mình một hai tầng, bây giờ y đạt tới ngũ trọng thiên, rốt cuộc thực lực sẽ tăng cường tới mức nào?

Xích Hà Tôn Giả cắn răng nói: “Ta sẽ trả lại khu vực của hoàng tộc Bắc Yên, ta sẽ tới nơi khác thành lập tông môn.”

Sở Hưu bước lên trước một bước, Xích Hà Tôn Giả lập tức nói: “Sở giáo chủ muốn trừng trị Tống Vạn ra sao? Cho dù ngươi muốn phế bỏ hắn, ta cũng có thể ra tay trừng trị, nhưng hắn nhất định phải ở lại chỗ ta.”

Lúc này sau lưng Sở Hưu lại có vài bóng người đi ra, khí tức trên người cũng cực kỳ hùng hồn.

Trần Thanh Đế, Ngụy Thư Nhai, Hứa Thiên Nhai, Phương Bạch Độ, tận bốn vị Võ Tiên!

Chỉ mình Sở Hưu đã khiến hắn chịu áp lực cực lớn, chớ nói chi bốn vị phía sau.

Xích Hà Tôn Giả nổi giận gầm lên một tiếng: ”Sở Hưu! Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Đừng quên chúng ta đều thuộc giới Cổ Tôn, ngươi thậm chí không chịu cho ta chút thể diện này à?”

Sở Hưu cười nhạo nói: ”Cổ Tôn! Đến giờ ngươi vẫn cho ta là Cổ Tôn bỏ đi ấy à? Ta lừa các ngươi thôi.

Ngoài ra, thể diện là tự mình đoạt lấy chứ không phải người khác cho.

Xích Hà Tôn Giả, khi ngươi có ý đồ thành lập tông môn ở Bắc Yên, ngươi có nghĩ tới nể mặt ta không?

Ngươi thậm chí còn không buồn phái người tới cửa chào hỏi, sao bây giờ ta lại phải nể mặt ngươi?”

“Vậy quy tắc trong đại hội Cổ Tôn thì sao, ngươi không định tuân thủ à?” Xích Hà Tôn Giả lập tức nói.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ta đã không phải Cổ Tôn, vậy thì tuân thủ quy củ của giới Cổ Tôn làm gì?”

Sở Hưu bước lên trước một bước, ma khí sau lưng dần dần tạo thành một ma ảnh mơ hồ cao lớn dữ tợn, nhưng cực kỳ hỗn độn, không thấy rõ thân hình.

“Xích Hà Tôn Giả, rốt cuộc ngươi có giao người hay không đây?”

Trên trán Xích Hà Tôn Giả cũng đỏ một chút mồ hôi lạnh.

Với tiếng tăm của Sở Hưu tại Đại La Thiên, hắn không hề nghi ngờ chuyện Sở Hưu có ra tay không hay đang hư trương thanh thế.

Số Võ Tiên chết dưới tay Sở Hưu nào phải một hai người.

“Sở Hưu, ngươi đã tham gia đại hội Cổ Tôn, chắc chắn cũng biết bây giờ Mạnh viện trưởng...”

Xích Hà Tôn Giả còn chưa nói xong đã bị Sở Hưu ngắt lời, y cười lạnh một tiếng nói: “Mạnh Tinh Hà? Nếu hắn có cơ hội, chắc chỉ hận không thể lập tức giết ta. Nhưng ta vẫn còn sống rất tốt, ngươi định lôi hắn ra dọa ta?”

Thấy Sở Hưu đã đặt tay lên chuôi đao, Xích Hà Tôn Giả đột nhiên gầm lên một tiếng, cương khí quanh người bộc phát.

Ngay lúc Tống Vạn cho rằng sư phụ mình sẽ quyết một trận sống mái với Sở Hưu, Xích Hà Tôn Giả lại phẫn nộ quát: “Giao thì giao!

Sở Hưu, ta sẽ nhớ kỹ nỗi nhục ngày hôm nay, tương lai sẽ tính món nợ này!”

Nói xong, thân hình Xích Hà Tôn Giả trực tiếp hóa thành một ánh sáng đỏ máu, biến mất nơi chân trời.

Sắc mặt Tống Vạn lập tức đờ đẫn, từ hy vọng biến thành tuyệt vọng.

Có thế nào hắn cũng không ngờ, vị sư phụ mà hắn vừa lạy thậm chí còn không động thủ đã dứt khoát từ bỏ chính mình như vậy.

Nhìn Sở Hưu trước mắt, ánh mắt Tống Vạn đầy kinh hãi và không cam lòng.

Hắn trực tiếp quỳ rạp xuống đất xin tha: “Sở giáo chủ tha mạng, ta bị ma xui quỷ khiến, chỉ một lòng nghĩ tới chuyện nịnh bợ Xích Hà Tôn Giả... Lão thất phu kia, cho nên mới mạo phạm Thánh Giáo. Xin Sở giáo chủ tha cho ta một mạng, Kim Cương Môn ta xin gia nhập Côn Luân Ma Giáo, trở thành tùy tùng của Côn Luân Ma Giáo, xin được làm ưng khuyển của ngài!”

Đối với võ giả cấp bậc Tống Vạn, chuyện quỳ xuống xin tha không chỉ là mất mặt, có thể nói là hoàn toàn không còn tôn nghiêm.

Nhưng lúc này trong lòng Tống Vạn đa phần là không cam lòng chứ không phải sợ hãi.

Hắn hao tâm tổn trí, từ một võ giả tán tu dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thành lập Kim Cương Môn, hắn không cam tâm để mọi thứ về không!

Thẩm Phi Ưng lại gần, cười lạnh nói: “Cái ngữ như ngươi mà xứng làm ưng khuyển cho Sở giáo chủ ư? Ngươi nằm mơ à?”

Ưng khuyển của Côn Luân Ma Giáo chỉ có mình Cự Linh Bang của hắn là đủ, không cần thêm người thứ hai.

Sở Hưu nhìn Tống Vạn, lắc đầu nói: “Ngươi là người thông minh, nhưng quá thông minh, thậm chí bị chính thông minh hại.

Đến giờ ngươi còn tưởng ta không biết mấy cái kế vặt của ngươi ư?

Ngươi căm thù Côn Luân Ma Giáo cũng được, nịnh bợ Xích Hà Tôn Giả cũng thế thôi, tất cả đều không quan trọng.

Quan trọng là kẻ mạo phạm Thánh Giáo ta đều phải trả giá đắt, bằng không người khác sẽ cho rằng Thánh Giáo ta dễ ức hiếp.”

Nói đoạn, Sở Hưu quay sang bảo Mai Khinh Liên: “Tên này từng chửi ngươi? Giao cho ngươi xử lý, ngươi muốn làm sao thì làm, đừng quá tàn nhẫn, dù sao người ta cũng thảm lắm rồi.”

Mai Khinh Liên cười lạnh một tiếng: “Yên tâm, nữ nhân chúng ta vốn luôn nhân từ, hay nương tay, chắc chắn không làm gì quá tàn nhẫn đâu.”

Nhưng ngay sau đó, Hồng Liên Nghiệp Hỏa đã nở rộ trong người Tống Vạn, khiến đối phương hét lên thảm thiết, âm thanh khiến người khác không nỡ nghe.

Sở Hưu khẽ lắc đầu, nói với Thẩm Phi Ưng: “Giúp ta đưa thiệp mời, mời tất cả Cổ Tôn và các võ giả Đại La Thiên trong khu vực Bắc Yên, mười ngày sau tới hoàng cung Bắc Yên bàn bạc.”

Lần này chuyện Xích Hà Tôn Giả cũng là mở đầu, cho Sở Hưu một lý do hợp lý và quang minh chính đại quản lý đám Cổ Tôn ở Đại La Thiên này.

Trước đó Côn Luân Ma Giáo còn chưa xưng bá hạ giới, chỉ có hai nơi được tính là phạm vi thế lực của Sở Hưu, ngoài khu vực Nam Man ra thì chính là Bắc Yên.

Cho nên ở những nơi khác các môn phái của Đại La Thiên muốn làm gì cũng được, hiện tại Sở Hưu không quản được, nhưng ít nhất ở Bắc Yên này phải do y làm chủ.

Ngay lúc Sở Hưu định triệu tập toàn bộ Cổ Tôn ở Bắc Yên tới bàn bạc, Xích Hà Tôn Giả lại chạy tới Đông Tề tìm Phương Đạo Trần của Tinh Hà Võ Viện.

Tuy hiện giờ Mạnh Tinh Hà không ở trong Tinh Hà Võ Viện, nhưng Phương Đạo Trần là tâm phúc của Mạnh Tinh Hà, tạm thời giúp hắn quản lý Tinh Hà Võ Viện, tìm hắn cũng được.

Xích Hà Tôn Giả không thể ở bên Bắc Yên, cũng không có mặt mũi nào ở lại.

Trước mặt mọi người bị ép phải giao đệ tử ra, có thể nói là hoàn toàn mất mặt.

Nhưng Xích Hà Tôn Giả không nuốt nổi cục tức này.

Tuy lúc đó là hắn nhượng bộ nhận thua nhưng dù sao hắn cũng là Cổ Tôn, là cường giả Võ Tiên ngũ trọng thiên, chuyện này khiến hắn càng nghĩ càng giận, tuyệt đối không thể bỏ qua được!

Tinh Hà Võ Viện được xây dựng rất kỳ lạ, tọa lạc trên Dực Giang ở Đại Giang Lâm, Đông Tề; trực tiếp sử dụng trận pháp khiến võ viện lơ lửng trên không, xuất đao trên mặt nước, hết sức kỳ dị.

Chi phái Tinh Hà Tán Nhân của Mạnh Tinh Hà vốn cực kỳ am hiểu trận pháp, thậm chí trước khi xuống hạ giới hắn đã chuẩn bị xong trận bàn để sử dụng khi thành lập tông môn.

Cho nên Tinh Hà Võ Viện ở hạ giới mới được thành lập nhanh như vậy, cho dù Mạnh Tinh Hà không ở đây, chỉ mất có hai tháng, Tinh Hà Võ Viện đã đột ngột mọc từ dưới đất lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận