Côn Luân Ma Chủ

Chương 1666: Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm thật sự 2

Y luôn cảm thấy có ‘bốn’ Độc Cô Duy Ngã.

Theo lời Thiên Hồn, hiện tại chỉ có Mệnh Hồn trong Hoàng Tuyền Thiên mới là Độc Cô Duy Ngã chân chính, có ý thức bản nguyên của hắn.

Cho nên sau khi Thiên Hồn sản sinh ý thức riêng, tính cách đã không giống Độc Cô Duy Ngã. Chuyện này rất bình thường. Còn Sở Hưu càng không cần phải nói, y thậm chí không có một chút ký ức nào.

Nhưng Sở Hưu vẫn luôn cảm thấy Độc Cô Duy Ngã trong Hoàng Tuyền Thiên và Độc Cô Duy Ngã y thấy trong ảo ảnh, cùng với Độc Cô Duy Ngã chưa sử dụng thuật Phân Hồn là bất đồng.

Khác biệt cụ thể ra sao thì Sở Hưu không nói ra được, có lẽ là khí chất, cũng có thể chỉ là cảm giác đơn thuần.

Sở Hưu chỉ suy nghĩ về chuyện này một chút rồi không tra xét tới cùng.

Có lẽ là vì Độc Cô Duy Ngã phân ra Thiên Hồn và Địa Hồn, cho nên tính cách thay đổi một chút. Hoặc do hắn tu luyện trong Hoàng Tuyền Thiên nên bị ảnh hưởng, đây đều là chuyện có thể xảy ra.

Nhưng sau khi luyện hóa năm giọt tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã này, Sở Hưu lại có tính toán mới.

Trong thời gian ngắn y không cách nào đột phá cảnh giới Võ Tiên, còn luyện hóa tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã thì y có thể cô đọng lực lượng của bản thân, sức chiến đấu tăng trưởng rõ rệt.

Tinh huyết trong Thiên Ma Cung được y trao đổi, những trong tay những người khác thì sao?

Ngày trước đông đảo cường giả của Độc Cô Duy Ngã giao chiến với Độc Cô Duy Ngã, chính lần này đã hủy diệt thân thể của Độc Cô Duy Ngã. Với tầm mắt và kiến thức của các cường giả đó, chắc chắn bọn họ sẽ tưởng tượng được trong tinh huyết của cường giả cấp bậc Độc Cô Duy Ngã sẽ ẩn chứa năng lượng ra sao, chắc chắn có không ít tinh huyết bị thu thập.

Nghĩ tới đây, Sở Hưu về Hoàng Thiên Các một chuyến định hỏi Xung Thu Thủy xem có thứ này không.

Lúc này Hoàng Thiên Các có vẻ thần hồn nát thần tính.

Tuy nguy cơ Hàn Giang Thành đã được giải trừ, nhưng sau khi biết Nam Vực có thể ra tay với Đông Vực, Hoàng Thiên Các cũng không thể không đề phòng.

Cho nên khi Xung Thu Thủy thấy Sở Hưu tới, hắn giật nảy mình, vội vàng hỏi: “Có phải bên Nam Vực đánh tới nơi rồi không?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Các chủ, bình tĩnh, đừng hoảng sợ.

Nếu Nam Vực mà đánh tới, vậy bên phía ta phải dùng trận pháp báo cho ngươi trước, làm sao lại trực tiếp chạy tới nói với ngươi?”

Xung Thu Thủy cười khổ nói: “Đừng hoảng sợ? Bây giờ ta không thể không hoảng hốt.

Hiện giờ ta đột nhiên thấy hối hận vì đã giết Lý Vô Tướng, đúng là người bình thường không thể lên làm các chủ được.”

Sở Hưu chỉ lên trên nói: “Trời sập xuống thì ai cao người đó đỡ, nên hoảng sợ phải là Lăng Tiêu Tông mới đúng.

Nếu Nam Vực thật sự đánh tới, Lăng Tiêu Tông mới là những người căng thẳng nhất.”

Xung Thu Thủy khoát tay áo nói: “Được rồi, đừng nói ta nữa, ngươi tới đây làm gì?”

Chuyện liên quan tới tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã, Sở Hưu lại không định giấu giếm, y trực tiếp lấy cớ như đã nói với Viên Không Thành, nói lại cho Xung Thu Thủy một lượt.

Xung Thu Thủy gãi đầu gãi tai nói: ”Cái này à? Hình như ta từng nghe lão các chủ nói tới, trước đây lão các chủ từng thu thập được hai giọt tinh huyết.”

“Ồ? Sau đó thì sao?”

“Vứt đi.”

“Vứt?”

Xung Thu Thủy nói với vẻ đương nhiên: “Thứ đó chẳng có tác dụng gì với chúng ta, không cách nào luyện hóa, lại ẩn chứa ma khí quá mạnh. Chúng ta không có thủ đoạn tương ứng của Ma đạo, cũng không thể rút ra thứ gì bên trong đó.

Cuối cùng sử dụng các loại thủ đoạn trận pháp cưỡng ép phân giải giọt tinh huyết kia còn dẫn tới lực lượng phản ngược lại, trận pháp sụp đổ, lực lượng trong giọt tinh huyết kia cũng tiêu hao hết, không vứt thì làm gì?”

Câu trả lời của Xung Thu Thủy khiến Sở Hưu bó tay, y cũng không ngờ Hoàng Thiên Các lại khiến hai giọt tinh huyết kia tiêu hao hết.

Thật ra nghĩ kỹ lại cũng thấy bình thường, Thiên Ma Cung có thể rút ra một số công pháp Ma đạo trong tinh huyết là vì Thiên Ma Cung là Ma đạo chính thống, nghiên cứu kỹ lưỡng về phương diện này, còn những tông môn khác thì không.

Không có thu hoạch gì từ Hoàng Thiên Các, Sở Hưu lại tới Lăng Tiêu Tông một chuyến.

Vừa đi qua cửa lớn của Lăng Tiêu Tông, giọng nói của Hiên Viên Vô Song đã lạnh lùng vang lên: “Sở Hưu, ngươi tới đây làm gì?”

Nhìn Hiên Viên Vô Song, Sở Hưu không khỏi lắc đầu nói: “Hiên Viên Vô Song, đây là đạo đãi khách của Lăng Tiêu Tông các ngươi à? Khách tới mà không nghênh đón, ngược lại còn đuổi ra ngoài?

Ngoài ra sao lần nào ta cũng gặp ngươi, sao ngươi không tu luyện đi? Chẳng trách chiến lực của ngươi kém như vậy, chỉ dựa vào thiên phú mà chẳng chịu khổ tu, tu vi làm sao tiến bộ được?”

Nghe Sở Hưu nói như giáo huấn hậu bối, Hiên Viên Vô Song tức tới phát điên.

Thật ra lúc bình thường Hiên Viên Vô Song tu luyện rất khắc khổ, hắn không phải loại có tài năng mà ngu ngốc chỉ biết dựa vào thiên phú mà không chịu khổ tu.

Nhưng mỗi lần Sở Hưu tới Lăng Tiêu Tông chắc chắn sẽ có đại sự diễn ra, trong thời điểm này làm sao Hiên Viên Vô Song tu luyện cho được?

Hơn nữa lần này hắn gặp phải Sở Hưu, tính kỹ ra thì có liên quan tới Sở Hưu.

Biểu hiện lúc trước của Hiên Viên Vô Song khiến Phương Ứng Long rất thất vọng, cho nên Phương Ứng Long tước đoạt tất cả quyền lợi đại đệ tử Lăng Tiêu Tông của Hiên Viên Vô Song, bắt hắn tuần tra trong Lăng Tiêu Thành, mục đích là rèn luyện tâm tính của Hiên Viên Vô Song.

Nhưng bây giờ nhìn lại, tâm tính của Hiên Viên Vô Song vẫn không hề tiến bộ.

Ngay lúc Hiên Viên Vô Song định nói gì đó, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên: “Đủ rồi! Im đi!”

Tần Bách Nguyên đã xuất hiện sau lưng Hiên Viên Vô Song, gầm lên với hắn, nhưng vừa quay đầu lại đã thành mỉm cười với Sở Hưu nói: “Sở tiểu hữu tới Lăng Tiêu Tông ta có chuyện gì cần làm? Có phải đám người Nam Vực kia lại có hành động gì không?”

Trước đó trong Lăng Tiêu Tông, Tần Bách Nguyên là người cưng chiều Hiên Viên Vô Song nhất, đối với Sở Hưu từng liên tiếp đánh bại Hiên Viên Vô Song, Tần Bách Nguyên cũng không có thái độ gì tốt.

Nhưng sau khi biết Sở Hưu cứu Phương Ứng Long, thái độ Tần Bách Nguyên đối với Sở Hưu lập tức thay đổi.

Đối với Lăng Tiêu Tông, Phương Ứng Long không khác gì trụ cột.

Sở Hưu cứu được Phương Ứng Long, y xứng đáng được hưởng đãi ngộ như vậy.

Quan trọng nhất là sau chuyện này cho dù là Tần Bách Nguyên cưng nhiều Hiên Viên Vô Song nhất cũng không thể để Hiên Viên Vô Song tiếp tục như vậy được.

Hắn đã định bồi dưỡng Hiên Viên Vô Song làm tông chủ Lăng Tiêu Tông đời sau, một tông chủ có thể kiêu ngạo, có thể hẹp hòi, nhưng về mặt đại sự lại không thể làm ẩu theo sở thích của bản thân.

Cho nên lần này thái độ của Tần Bách Nguyên đối với Hiên Viên Vô Song cũng trở nên nghiêm khắc.

Đương nhiên hắn làm vậy cũng là để tốt cho Hiên Viên Vô Song, nếu hắn không quan tâm tới biểu hiện của Hiên Viên Vô Song, đó mới là từ bỏ Hiên Viên Vô Song.

Trong ánh mắt oán hận của Hiên Viên Vô Song, Tần Bách Nguyên nghênh tiếp Sở Hưu vào trong điện, Sở Hưu cũng thuật lại mọi chuyện với Tần Bách Nguyên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận