Côn Luân Ma Chủ

Chương 1850: Tổng tấn công Đông vực!

Ngày trước khi Hàn Giang Thành được thành lập, Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các đối đầu với hắn. Hắn và Mạnh Tinh Hà phải liên thủ với nhau mới đoạt được thức ăn từ miệng hai nhà này, gây dựng cơ nghiệp Hàn Giang Thành hiện tại.

Lúc trước Hàn Giang Thành đã phải trả giá bao nhiêu thương vong, thậm chí chính hắn cũng không nhớ rõ.

Nhưng bây giờ thì sao?

Dựa vào đâu mà Sở Hưu kia thành lập Côn Luân Ma Giáo, thậm chí Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các không tới ngăn cản hay làm khó y, còn tự mình tặng lễ vật, dựa vào đâu?

Tuy Diệp Duy Không không biết, vì thời đại khác biệt.

Khi hắn thành lập Hàn Giang Thành, là Đông Vực nội đấu, là cướp miếng ăn từ miệng Hoàng Thiên Các và Lăng Tiêu Tông.

Còn bây giờ Sở Hưu thành lập Côn Luân Ma Giáo, theo hai đại phái kia thấy như vậy còn là phòng tuyến giúp bọn họ thủ hộ phía nam, cho nên bọn họ không bài xích.

Tuy Diệp Duy Không cũng hiểu đạo lý đó, nhưng hắn không nuốt nổi cơn giận này!

Nếu xưa nay Đông Vực không bao dung cho Hàn Giang Thành của hắn, không coi hắn là người một nhà, vậy vì sao hắn phải tận tâm vì Đông Vực?

Cái gọi là bốn vực đông tây nam bắc đơn giản chỉ là danh tự địa lý mà thôi, Hàn Giang Thành ở vực nào cũng là Hàn Giang Thành, không quan trọng.

La Sơn trầm giọng nói: “Diệp thành chủ đã lựa chọn rất sáng suốt, Thiên Hạ Kiếm Tông ta rất vui mừng. Đông Vực không chứa chấp ngươi, Nam Vực ta thì có, Thiên Hạ Kiếm Tông ta cũng có thể bao dung với ngươi.”

Diệp Duy Không lạnh lùng nói: “Đây không phải lựa chọn sáng suốt mà là bị ép phải lựa chọn.

La tông chủ, khi nào Nam Vực tấn công Đông Vực, Hàn Giang Thành ta sẽ dốc toàn lực phối hợp, nhưng ta chỉ có một chuyện cầu ngài.”

“Chuyện gì?”

"Giết Sở Hưu!"

La Sơn ngừng một chút rồi nói: "Được."

Xưa nay Thiên Hạ Kiếm Tông không có tử thù với Sở Hưu.

Nhưng do vấn đề lập trường, trận chiến không chết không thôi này đã được ấn định.

Lúc này Mộ Bạch Sương ở bên cạnh lại đột nhiên nói: “Tông chủ, trận chiến này đã là lật mặt, nhất định phải tiến hành nhanh chóng.

Nhưng Lăng Tiêu Tông có Lăng Tiêu Vô Cực Ấn, ngươi nắm chắc được bao nhiêu?”

Trước đó thái độ của Mộ Bạch Sương rất cấp tiến, nhưng bây giờ thấy La Sơn quyết định tổng tấn công Đông Vực, hắn lại đột nhiên cẩn thận hơn.

Lần này khác với quá khứ, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng Thiên Hạ Kiếm Tông dẫn đầu Nam Vực, dốc toàn lực tổng tấn công Đông Vực.

Nếu thành công, tông môn Nam Vực chiếm lấy Đông Vực, thế lực tăng cường.

Nếu thất bại, tông môn Nam Vực tổn thương nguyên khí, sau này cũng không thể làm gì trong đại thế đại tranh.

Cho nên lần này nhất định phải thật cẩn thận.

La Sơn điềm nhiên đáp: “Đừng lo, ta đã có chuẩn bị để đại phái với Lăng Tiêu Vô Cực Ấn, ta đã dung hợp Thông Thiên Kiếm.”

Vừa nghe câu này, Mộ Bạch Sương lập tức biến sắc.

Thông Thiên Kiếm là chí bảo truyền thừa của Thiên Hạ Kiếm Tông bọn họ, nguồn gốc của nó rất giống với Lăng Tiêu Vô Cực Ấn của Lăng Tiêu Tông, là một khối tinh thiết bên trên long mạch chế tạo ra.

Dưới hạ giới đã có Thông Thiên Kiếm, được Thiên Hạ Kiếm Tông đưa tới Đại La Thiên, sau đó tôi luyện bồi dưỡng trên Thông Thiên Kiếm Phong.

Phàm nhân không cách nào khống chế thiên địa thần vật, hơn nữa Thông Thiên Kiếm còn là sản phẩm của long mạch dưới hạ giới, có một số xung đột với Đại La Thiên, mỗi lần sử dụng đều mang tới lực phản chấn rất lớn.

La Sơn cười khẽ nói: “Phản ứng lớn như vậy làm gì? Thật ra đời này lão phu rất ít khi thất bại, ta đã ngồi trên vị trí kiếm đạo đệ nhất thiên hạ hơn trăm năm, Thiên Hạ Kiếm Tông cũng từ một kiếm tôn là ta kéo dài tới tam đại kiếm tôn. Đúng rồi, giờ là tứ đại, tiểu tử Dịch Quy Tà kia cũng đã có danh hiệu kiếm tôn.

Xét theo lý giải về thiên địa này, ta không bằng Thế Tôn và giáo chủ Phạm Giáo, càng không nói tới Đạo Tôn, thậm chí còn không bằng loại nhân tài mới nổi như Mạnh Tinh Hà.

Cảnh giới cửu trọng thiên của ta là dựa vào nhuệ khí lúc trước, cưỡng ép xông phá, trên thực tế là cực kỳ miễn cưỡng.

Người khác đều theo đuổi đỉnh cao, còn ta thậm chí còn không thấy đỉnh cao ở đâu.

Bây giờ ta đã già rồi, nhân lúc chút nhuệ khí đó còn chưa tiêu hao hết, còn có thể sử dụng Thông Thiên Kiếm. Còn kéo dài, có lẽ ta còn không có tư cách sử dụng Thông Thiên Kiếm.

Nhưng chuyện này đương nhiên không thể để mình chúng ta xuất thủ được, còn phải tìm vài người.

Thịnh huynh, ta giao cho ngươi thuyết phục hai vị Trấn Long Thần Tướng và Cổ Nguyệt Tôn Giả.

Bọn họ đã có đệ tử truyền thừa, ta sợ lần này không dễ gì thuyết phục bọn họ.”

Thịnh Cửu Uyên từ bên trong di ra, mặt không biểu cảm gật đầu nói: “Được, cho ta một chút thời gian, ta sẽ dẫn họ tới.”

Mộ Bạch Sương ở bên cạnh hoảng hốt đứng nhìn, hóa ra trong lúc hắn còn lo lắng cố kỵ, lão tông chủ đã bố trí mọi chuyện.

Nhưng sao cứ có cảm giác như đang bàn giao lại hậu sự?

Mộ Bạch Sương chợt lắc đầu, trầm giọng nói: “Tông chủ, vậy bây giờ chúng ta làm thế nào?”

La Sơn trầm giọng nói: “Đợi, đợi người đến đủ.

Ta đã phái Dịch Quy Tà tới Đại Thiên Môn và Chiến Võ Thần Tông, lần này tập hợp lực lượng tam đại tông môn Nam Vực ta và lực lượng của ba vị Cổ Tôn, lại thêm Điệp thành chủ của Hàn Giang Thành làm nội ứng. Nếu như vậy vẫn không thể công pháp Đông Vực, chỉ có thể nói Nam Vực ta không có khí vận này.”

...

Sâu trong rừng rậm Thập Vạn Đại Sơn, phía trước bí cảnh của chi phái Trấn Long và Cổ Tôn, Hứa Thiên Nhai và Phương Bạch Độ nghi hoặc nhìn Thịnh Cửu Uyên, không biết vì sao hắn lại đột nhiên tới tìm họ.

Thịnh Cửu Uyên đã bước vào Võ Tiên thất trọng thiên, chiến lực cao hơn bọn họ một chút, cho nên tuy hai bên có giao tình nhưng lại không nhiều.

Hơn nữa Thịnh Cửu Uyên là người tương đối cao ngạo. Phần lớn thời gian là bọn họ chủ động tới tiếp xúc với Thịnh Cửu Uyên, đây là lần đầu tiên Thịnh Cửu Uyên chủ động tới tìm bọn họ.

“Thịnh huynh, hiếm lắm mới có một lần ngươi tới chỗ chúng ta. Đến đây nào, vào bí cảnh ngồi, ta mới chăm được một ít Vong Ưu Thảo trong bí cảnh, dùng cái này ủ rượu có thể nói là một ly quên ngàn sầu.”

Tuy Phương Bạch Độ nghi hoặc không biết vì sao Thịnh Cửu Uyên lại chủ động tới gặp bọn họ, nhưng hắn vẫn khách khí lôi kéo Thịnh Cửu Uyên ngồi xuống.

Nhưng Thịnh Cửu Uyên lại lắc đầu nói: “Hôm nay ta tới không phải để làm khách mà tới mời hai vị cùng tấn công Đông Vực, tiêu diệt Côn Luân Ma Giáo, Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các!

Hai vị có thể báo mối thù giết đồ đệ, ngoài ra sau khi tông môn Nam Vực chiếm lĩnh Đông Vực, hai vị muốn nhận một số tài nguyên rồi ẩn cư hay trực tiếp khai tông lập phái ở Đông Vực đều được.”

Phương Bạch Độ và Trần Cửu Long đưa mắt nhìn nhau, im không nói gì, nhưng thái độ của bọn họ đã nói thay tất cả.

Nếu là lúc trước, mối thù giết đệ tử đúng là không đội trời chung.

Nhưng bây giờ ư, bọn họ mới nhận hai đệ tử, xinh xắn đáng yêu hiểu chuyện lại thông minh, thiên phú cũng tốt hơn hai người trước, thành tựu trong tương lai thậm chí vượt qua bọn họ. Nói dễ nghe hơn thì bọn họ đã có ràng buộc, không muốn đánh nhau sống chết nữa.

Nhưng nếu nói khó nghe một chút, bọn họ thật sự sợ hãi, bị Sở Hưu đánh cho phát sợ, không dám tới gây chuyện với đối phương.

Tuy hai người bọn họ chưa coi là già, nhưng tuổi tác cũng không nhỏ.

Đời này có lẽ đã luyện võ đến đỉnh cao, chỉ mong có đệ tử xuất sắc kế thừa y bát.

Bây giờ mục đích của bọn họ đã đạt được, sao phải đi liều mạng với loại hung đồ như Sở Hưu.

Thịnh Cửu Uyên cau mày nói: “Lần này do Thiên Hạ Kiếm Tông dẫn đầu, Kiếm Tôn La Sơn sẽ ra tay, Đại Thiên Môn, Chiến Võ Thần Tông cũng sẽ động thủ cùng ta.

Thậm chí ngay Diệp Duy Không thành chủ Hàn Giang Thành cũng làm nội ứng, cơ bản là mười phần chắc chín, các ngươi sợ cái gì?”

Phương Bạch Độ cười xấu hổ nói: “Không phải chúng ta sợ, chẳng qua chỉ cảm thấy không cần thiết mà thôi. Thịnh huynh, ngươi tìm người khác đi.”

Lúc này Thịnh Cửu Uyên lại đột nhiên đổi giọng, lạnh lùng nói: “Hai vị, chuyện tấn công Đông Vực và Hàn Giang Thành làm nội ứng tạm thời là cơ mật. Bây giờ các ngươi đã nghe cơ mật mà lại không chịu ra tay?”

Nghe lời nói mang ý uy hiếp này, sắc mặt Hứa Thiên Nhai và Phương Bạch Độ đồng thời trầm xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận