Côn Luân Ma Chủ

Chương 1581:Âm mưu của Lý Vô Tướng, Tàng Kinh Các 1

So với đại đa số kiến trúc ở hạ giới, tổng bộ của Hoàng Thiên Các quả thật hùng vĩ vô cùng.

Nhưng trước đó Sở Hưu đã nhắc nhở bọn Lục Giang Hà, sau khi tới Hoàng Thiên Các phải bình tĩnh một chút, đừng hết nhìn đông lại nhìn tây, lộ vẻ nhà quê chưa trải việc đời, bị người ta nhìn ra sơ hở.

Sau khi tới tổng bộ Hoàng Thiên Các, Lục Tam Kim bố trí người dẫn bọn Lục Giang Hà ngắm cảnh xung quanh và nghỉ ngơi, hắn thì dẫn Sở Hưu tới gặp Lý Vô Tướng.

Thấy Sở Hưu đến, Lý Vô Tướng đứng dậy mỉm cười xán lạn nói: “Ta đã biết những việc Sở tiểu hữu làm tại Thương Ngô Quận rồi, giết chết Diệp Thiên Thanh, ép lui Kỳ Vô Hận, cuối cùng ngay cả lão tặc Diệp Duy Không cũng không làm gì được phải trở về. Đúng là Sở tiểu hữu đã làm vẻ vang cho Hoàng Thiên Các ta.”

Lục Tam Kim ở bên cạnh ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, không biết Lý Vô Tướng nói vậy là có ý gì.

Phải biết mới cách đây không lâu, Lý Vô Tướng còn tức giận Sở Hưu không biết tốt xấu, gây ra phiền toái lớn.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Các chủ khách khí, đây là việc ta phải làm thôi.”

Lý Vô Tướng cười ha hả một tiếng nói: “Nhưng trong số tất cả các quận trưởng của Hoàng Thiên Các, Sở tiểu hữu là người làm tốt nhất. Đâu có như tên Giải Anh Tông kia, gây ra chuyện còn phải nhờ Sở tiểu hữu giải cứu.

Đúng rồi, lệnh sư còn ở Thương Ngô Quận không?”

Sở Hưu khẽ cau mày, lắc đầu nói: “Đã đi rồi, trước đó nhờ Lục huynh báo ta biết, Diệp Duy Không của Hàn Giang Thành tính cách hẹp hòi, có lẽ sẽ gây bất lợi cho ta, cho nên ta mới báo sư phụ tới, giúp ta ngăn cản một chút. Bây giờ phiền toái đã giải quyết, đương nhiên gia sư cũng đi.”

Lý Vô Tướng xua tay nói: “Phiền toái đã giải quyết? Phiền toái còn xa mới giải quyết!

Ngươi không hiểu lão tặc Diệp Duy Không này rồi, khi còn trẻ tên này đã có tính cách tàn nhẫn cực đoan, là kẻ có thù tất báo.

Ngươi giết hậu bối Diệp gia mà hắn coi trọng nhất, còn ép hắn rút lui ngay trước mặt mọi người, coi như đã làm hắn mất mặt, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi như vậy đâu.

Cách giải quyết phiền toái tốt nhất chỉ có một thôi, đó là hủy diệt Hàn Giang Thành!

Sở tiểu hữu, nếu lệnh sư đã ra tay một lần, sao không ra tay lần thứ hai?

Hoàng Thiên Các chúng ta muốn mời lệnh sư làm khách khanh, hai bên liên thủ, cùng nhau tấn công Hàn Giang Thành. Đến lúc đó những thứ bảo vật quý giá được cất giữ trong Hàn Giang Thành đều ưu tiên cho lệnh tôn chọn lựa!”

Sau khi Lý Vô Tướng nói xong những lời này, Sở Hưu mới hiểu đối phương có ý gì, hóa ra hắn lại có ý tưởng như vậy, khiến Sở Hưu không khỏi cười lạnh.

Hiện tại Hoàng Thiên Các thiếu nhất là chiến lực cao cấp, lão các chủ đã nhiều tuổi, một mình Lý Vô Tướng không đánh nổi Diệp Duy Không, cho nên đành phải nghĩ cách khác. Cách này, chính là kéo ‘sư phụ’ của Sở Hưu xuống nước.

Đáng tiếc, đừng nói Sở Hưu không có sư phụ, cho dù có, chẳng lẽ Lý Vô Tướng coi y là đứa trẻ lên ba hay sao?

Liên thủ với Hoàng Thiên Các các ngươi, chịu nguy cơ cực lớn, còn phá hoại quy củ của truyền nhân của Cổ Tôn, cuối cùng chỉ nhận được chút tài nguyên có cũng được mà không có cũng chẳng sao, ngược lại lợi lộc gì thì Hoàng Thiên Các các ngươi ôm hết. Có ai làm chuyện mua bán lỗ vốn như vậy?

Ngay cả Lục Tam Kim ở bên cạnh cũng thấy không ổn, như vậy rõ là lợi dụng Sở Hưu.

Nhưng hắn đang định nói gì đó thì lại bị Lý Vô Tướng trừng mắt.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “E là phải làm các chủ thất vọng rồi, chi phái Cổ Tôn không nhúng tay vào tranh chấp giang hồ, đây là quy củ. Một khi gia sư nhúng tay sẽ là phá hỏng quy củ, sẽ bị các Cổ Tôn khác lên án.

Lần này người xuất thủ chỉ vì ta gặp nguy hiểm nên mới phá lệ một lần. Những lúc khác tuyệt đối không thể nhúng tay được.”

Lý Vô Tướng cau mày nói: “Ngươi cần phải hiểu, nguy cơ của ngươi vẫn chưa được giải quyết, Diệp Duy Không vẫn đang nhìn chằm chằm đấy.

Hơn nữa bên phía Hoàng Thiên Các cũng không có nhân lực tới giúp ngươi, nếu không chúng ta đã phái người đến giải quyết phiền toái ở Phương Lâm Quận từ lâu rồi.”

Lúc này thì cả Lục Tam Kim cũng không nghe nổi nữa, hắn còn cảm thấy Lý Vô Tướng quá đáng.

Dù sao hắn cũng là các chủ của Hoàng Thiên Các, bây giờ Hoàng Thiên Các không bảo vệ được người nhà mình, rõ là sỉ nhục, sao tới miệng Lý Vô Tướng lại thành thủ đoạn uy hiếp người khác?

Sở Hưu mặt không biểu cảm nói: “Nếu Hoàng Thiên Các không bảo vệ được ta, ta cũng không thể trêu vào Diệp Duy Không, vậy thì trốn là được.

Dù sao ta cũng là truyền nhân của Cổ Tôn, cùng lắm thì kết thúc việc rèn luyện trong giang hồ sớm hơn, trở lại trong rừng sâu núi thẳm tiếp tục khổ tu cùng sư phụ. Diệp Duy Không còn có thể chạy xa như vậy để gây sự với ta à?”

Nghe câu trả lời vô lại của Sở Hưu, sắc mặt Lý Vô Tướng cũng trầm xuống.

Đúng vậy, Sở Hưu mới là kẻ không sợ gì nhất, dù sao sau lưng y cũng có ‘chỗ dựa’, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, không cần liều mạng theo Hoàng Thiên Các đấu đá với Hàn Giang Thành.

Thấy cả nửa ngày rồi mà Lý Vô Tướng không nói gì, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Nếu các chủ không còn chuyện gì khác, ta đi trước.”

“Đi đi.”

Lý Vô Tướng tùy ý vung tay, không nói thêm câu gì.

Nhưng sau khi Sở Hưu ra khỏi cửa lớn, y lại nghe loáng thoáng tiếng quăng quật đồ vật.

Sau khi ra ngoài, Lục Tam Kim mới áy náy nói với Sở Hưu: “Sở huynh thứ lỗi, ta cũng không ngờ các chủ gọi ngươi nói mấy chuyện này.

Thời gian vừa qua trong nội bộ Hoàng Thiên Các có rất nhiều chuyện phiền toái, lại có áp lực của Hàn Giang Thành ở bên ngoài, nhiều chuyện đè lên người các chủ. Các chủ cũng phải chịu áp lực, khó tránh khỏi làm ra những việc thiếu... lý trí.”

Nói đến đoạn này, ngay cả Lục Tam Kim cũng thấy ngại ngùng.

Hành động của Lý Vô Tướng rõ là âm mưu lợi dụng Sở Hưu, đúng là lừa người, không chỉ đơn giản là thiếu lý trí.

Sở Hưu tùy ý xua tay nói: “Chuyện này không liên quan gì tới Lục huynh, nhưng bây giờ ta đã đắc tội với các chủ rồi. Liệu ta còn được vào Tàng Kinh Các của Hoàng Thiên Các không?”

Lục Tam Kim thở phào nhẹ nhõm: “Đương nhiên là được, không phải mọi chuyện trong Hoàng Thiên Các đều do các chủ định đoạt. Sở huynh chờ một chút, ta sẽ bố trí cho ngươi vào Tàng Kinh Các.”

Thấy Sở Hưu không quá tức giận, Lục Tam Kim cũng yên lòng.

Nhưng hắn lại không biết, đúng là Sở Hưu không giận, vì y không cần phải giận.

Đối với Sở Hưu mà nói, y vốn không có lòng trung thành đối với Hoàng Thiên Các, những chuyện y làm ở khu vực Nam Man chẳng khác gì tự lập làm vương.

Hai bên đều đang lợi dụng lẫn nhau, âm mưu lẫn nhau, nếu đã vậy, y cần gì phải tức giận?

Lúc này Xung Thu Thủy lại xuất hiện từ chỗ nào không biết, cười lạnh nói: “Ta nghe nói ngươi có xích mích với Lý Vô Tướng? Chuyện này rất bình thường.

Lý Vô Tướng này, bề ngoài trông thì nghĩa hiệp ngút trời, phóng khoáng rộng lượng, nhưng thực tế trong mắt hắn chỉ có chính hắn, quyền thế và lợi ích!

Đây là một kẻ rất ích kỷ, khi hắn cần dùng ngươi thì chuyện gì cũng dễ bàn. Khi ngươi không thể thỏa mãn lợi ích của hắn, hay ngươi ngăn cản con đường của hắn, hắn sẽ không hề do dự, lập tức trở mặt.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận