Côn Luân Ma Chủ

Chương 244: Ngự Thần Thuật

Tính cách Mạc Thiên Lâm thật ra không tệ, đối xử với mọi người cũng rất bình thản hào sảng, lại có phong thái ưu nhã lễ phép của đại thế gia, cho dù đối xử với hạ nhân hay người phục vụ bình thường cũng chưa từng lên mặt hay nổi nóng.

Nhưng tượng đất cũng có lúc giận, bị cừu địch ngày trước lăng mạ uy hiếp như vậy, Mạc Thiên Lâm còn không nổi giận thì hoặc tâm cơ của hắn đã âm trầm tới cực hạn, có thể nhịn được nỗi nhục lớn như vậy, hoặc hắn thật sự quá kém cỏi.

Lúc này thấy Mạc Thiên Lâm xuất kiếm, khóe miệng Hạ Hầu Vô Giang lại nhếch lên khinh thường, hắn đang đợi chính lúc này đây.

Hạ Hầu Vô Giang mặc dù cuồng ngạo tự phụ nhưng lại không ngốc.

Nơi này là Thần Binh Đại Hội do Kính Hồ Sơn Trang cùng Tàng Kiếm Sơn Trang cùng tổ chức, nếu hắn ra tay trước vậy tức là đắc tội với cả Tàng Kiếm Sơn Trang cùng đại sư Mạc Dã Tử.

Cho nên vừa rồi hắn mới cố ý kích thích Mạc Thiên Lâm, để đối phương xuất kiếm trước, như vậy hắn cũng có lý do xuất thủ.

Ngay lúc trường kiếm của Mạc Thiên Lâm vừa ra khỏi vỏ, vừa nhuốm chút cương khí, Hạ Hầu Vô Giang đã động thủ.

Thân hình bất động nhưng trong mắt hắn lại lóe lên một luồng sáng chói mắt, ánh sáng vô hình lập tức bao phủ lấy Mạc Thiên Lâm, khiến cho cương khí của Mạc Thiên Lâm đang ngưng tụ lập tức tiêu tán, khiến hắn rên khẽ một tiếng.

Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị nổi tiếng giang hồ, mà thực tế Ngự Thần Thuật là một môn bí pháp nguyên thần cực kỳ cao thâm.

Trên giang hồ thần công bí pháp các loại tầng tầng lớp lớp, nhưng thần dị nhất, hay nên nói là quỷ dị nhất là bí pháp tu luyện tinh thần lực nguyên thần.

Như Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp của Sở Hưu, Âm Quỷ Bí Thuật của Quỷ Vương Tông cùng Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị đều là bí thuật nguyên thần, chỉ có điều nghiêng theo các hướng khác nhau mà thôi.

Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp của Sở Hưu thiên về tu luyện bản thân tinh thần lực, mặc dù từ cảnh giới Tiên Thiên đã miễn cưỡng sử dụng được, nhưng hiệu quả ban đầu không cao, chỉ có tác dụng với những võ giả thực lực yếu hơn mình, nếu gặp võ giả cùng cấp chỉ ảnh hưởng được theo một khía cạnh nào đó, chỉ khi đại thành mới có uy năng ảo thuật di hồn.

Đương nhiên giờ Sở Hưu đã đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, tinh khí thần hợp nhất, tinh thần lực cũng tăng trưởng, tu vi Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp của y cũng gia tăng thêm nhiều.

Còn Âm Quỷ Bí Thuật của Quỷ Vương Tông lại thiên về hướng đem nguyên thần thực chất hóa, có công không thủ, vô cùng cực đoan, muốn nhập môn cũng phải là Tam Hoa Tụ Đỉnh.

Về phần Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị lại là một pháp môn tu luyện nguyên thần cực kỳ hoàn chỉnh, có cơ sở, cũng có cả công lẫn thủ.

Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị từ khi mới thành võ giả đã bắt đầu rèn luyện tinh thần lực, sau khi thực lực thành công, Ngự Thần Thuật thậm chí có thể điều khiển tinh thần đối phương như điều khiển con rối, phương diện này thậm chí còn bá đạo hơn Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp của Sở Hưu.

Hơn nữa trong Ngự Thần Thuật còn có võ thuật liên quan tới tinh thần nguyên thể, phối hợp với bản thân Ngự Thần Thuật quả thật mạnh hơn Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp chỉ là một phần của Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú.

Trận chiến ngày trước của Mạc Thiên Lâm và Hạ Hầu Vô Giang, hai bên đều là Ngoại Cương cảnh, nhưng Mạc Thiên Lâm thua dưới Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu Vô Giang.

Theo lý mà nói, Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị phải tới Tam Hoa Tụ Đỉnh mới có thể phát huy lực chiến đấu chân chính, nhưng Hạ Hầu Vô Giang không hổ danh kỳ tài, trời sinh hắn đã có tinh thần lực vô cùng cường đại, khi mới Ngoại Cương cảnh, tinh thần lực bản thân thậm chí đã cường đại hơn một số võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh của Hạ Hầu thị, cho nên Ngự Thần Thuật cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ nhất trong tay hắn.

Giờ Hạ Hầu Vô Giang đã bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, với tinh thần lực của hắn cộng thêm năng lực bá đạo kinh người của Ngự Thần Thuật, đừng nói khiến chân khí Mạc Thiên Lâm phản phệ, cho dù khiến hắn tự sát đương trường cũng được.

Lúc này Mạc Thiên Lâm đầu đầy mồ hôi, kẻ không tinh thông bí pháp nguyên thần khi đối mặt với Ngự Thần Thuật ngoại trừ dùng ý chí bản thân chống đỡ ra không còn cách nào khác.

Khóe miệng Hạ Hầu Vô Giang nhếch lên thành một nụ cười ác ý, hắn không định để Mạc Thiên Lâm tự sát, dù sao đối phương cũng là đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất của Mạc gia. Nếu giết hắn, mặc dù Hạ Hầu thị không sợ Mạc gia nhưng cũng là phiền toái lớn.

Giết thì không được, nhưng làm nhục Mạc Thiên Lâm một chút trước mặt mọi người vẫn được.

Chỉ nghe một tiếng ‘cạch’ vang lên, trường kiếm trong tay Mạc Thiên Lâm rơi thẳng xuống đất, hắn duỗi tay ra, định tát thẳng vào mặt mình.

Tạ Tiểu Lâu ở bên cạnh sắc mặt trầm xuống, Mạc Thiên Lâm là hảo hữu tương giao cùng hắn suốt mấy năm nay, Hạ Hầu Vô Giang ra tay với Mạc Thiên Lâm ngay trước mặt mọi người rõ là không để cả Tạ Tiểu Lâu trong mắt.

Lạc Phi Hồng bên kia cũng cau mày, nàng không có bất cứ hảo cảm gì với Hạ Hầu Vô Giang, đừng nói là đối phương còn theo đuổi làm cô nàng ngày càng ghê tởm.

Giờ Hạ Hầu Vô Giang hành động quá đáng đến vậy, khống chế Mạc Thiên Lâm tự tát lên mặt mình ngay trước mặt mọi người, rõ ràng là định hạ nhục Mạc Thiên Lâm, khiến tâm cảnh hắn hao tổn.

Có điều không đợi Lạc Phi Hồng và Tạ Tiểu Lâu hành đông, Hạ Hầu Vô Giang hừ khẽ một tiếng, đó là một loại âm tiểt hết sức kỳ quái, không giống âm thanh có thể phát ra từ cổ họng.

Nhưng chính một tiếng hừ nhẹ như vậy lại khiến cả Lạc Phi Hồng và Tạ Tiểu Lâu cùng chấn động toàn thân, động tác ngưng bặt một khoảnh khắc. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi đó thôi nhưng lại khiến họ chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay Mạc Thiên Lâm tự tát về phía mặt mình.

Có điều ngay lúc này một tiếng phật âm đinh tai nhức óc vang lên, Sở Hưu ngồi yên bất động, tay niết Ngoại Sư Tử Ấn như đang cảnh tỉnh, triệt để đánh thức Mạc Thiên Lâm khiến hắn lập tức ngừng tay, thân hình lui lại phía sau, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.

Mà tiếng Ngoại Sư Tử Ấn này vang lên trong tai Hạ Hầu Vô Giang lại như Kim Cương gầm thét, chấn nhiếp tâm thần, không ngờ lại khiến hắn rên lên một tiếng, Ngự Thần Thuật cũng bị ngắt đứt.

Mạc Thiên Lâm lau mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu mang theo cảm kích.

Ngày trước hắn chọn kết giao với Sở Hưu, ra tay giúp đỡ trong lúc mấu chốt nhất, giờ nghĩ lại thật chính xác. Nhân quả tự có thiên định, hôm nay Sở Hưu cũng ra tay giúp hắn một lần.

Nếu cái tát này đánh ra, không riêng gì võ giả Đông Tề chứng kiến, ngay võ giả Tây Sở Bắc Yên cũng đang đứng nhìn, mặt mũi hắn sẽ mất sạch, thậm chí thanh danh cũng tiêu tan bằng hết.

Chính Mạc Thiên Lâm cũng không ngờ sau khi Hạ Hầu Vô Giang bước vào Tam Hoa Tụ Đỉnh lại kinh khủng đến vậy, Ngự Thần Thuật của hắn bá đạo ngoài sức tưởng tượng của Mạc Thiên Lâm.

Mặc dù có phần do hắn không phòng bị, nhưng dưới Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu Vô Giang, hắn thậm chí không có cơ hội phản kháng.

Hạ Hầu Vô Giang híp mắt lại nhìn Sở Hưu lạnh lùng nói: “Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường? Ta đã nghe nói về ngươi, gần đây thanh danh ngươi ở Đông Tề này lớn nhỉ! Lấy một địch trăm cơ đấy, ngươi tưởng mình có thể ngạo nghễ quần hùng thật sao?

Quan Trung Hình Đường phái ngươi tới dương danh, tự lo chuyện của mình là được, đừng xen vào chuyện người khác. Ra mặt vì người khác như vậy, ngươi có tư cách sao?”

Thời gian vừa qua thanh danh của Sở Hưu tại Đông Tề quả thật rất lớn, thậm chí Hạ Hầu Vô Giang còn chưa tới Tế Châu Phủ đã nghe được chiến tích huy hoàng của Sở Hưu, có điều hắn lại chẳng để chuyện này trong mắt.

Lấy một địch trăm khó lắm à? Hạ Hầu Vô Giang chỉ không có cơ hội mà thôi, nếu có hắn cũng làm được.

Hạ Hầu Vô Giang bọn họ am hiểu nhất chính là quần chiến, đặc biệt là lấy một địch nhiều.

Sau khi nghe chiến tích Sở Hưu, Hạ Hầu Vô Giang cũng thử tưởng tượng lại tràng cảnh lúc đó. Nếu đổi hắn thành Sở Hưu, hắn hoàn toàn có thể dùng Ngự Thần Thuật điều khiển một người, thậm chí mấy người làm bia đỡ, để bọn chúng tự giết lẫn nhau. Chắc giết khoảng mười mấy người là đám hô hợp đó sẽ hoàn toàn sụp đổ, còn đơn giản nhanh gọn hơn Sở Hưu. Một Sở Hưu, hắn thật sự không để trong mắt.

Sở Hưu thản nhiên nói: “Quan Trung Hình Đường phái ta tới dương danh, nhưng ta lại nghe nói Hạ Hầu công tử ngươi cũng rất nổi danh ở Đông Tề. Ngươi nói xem, nếu ta phế bỏ ngươi vậy danh tiếng đã đủ lớn chưa?”

“To gan!”

Hạ Hầu Vô Giang quát lên chói tai, trong mắt bùng lên thần quang chói mắt, như một quầng sáng bao phủ lấy người Sở Hưu.

Có điều ngay lúc này trong mắt Sở Hưu lại lóe lên một luồng u quang, Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp thi triển, khoảnh khắc đó hai mắt y lập tức hóa thành một vực sâu thăm thẳm không đáy, hút tất cả vào trong, trầm luân tan rã!

Đôi mắt chính là cánh cửa nhìn thế giới, cho nên ban đầu tinh thần lực đều dùng mắt làm trung gian phát tán ra ngoài.

Có điều nếu tinh thần lực tu luyện tới cực hạn thậm chí có thể chuyển hóa thành nguyên thần có hình có chất, nhắm mắt cũng chứng kiến được cả thế giới, thậm chí có thể mở ra thiên nhãn chính giữa mi tâm làm thông đạo cho nguyên thần. Cũng như Thanh Nguyên Đạo Diệu Chân Quân trong truyền thuyết Đạo giáo cũng có ba mắt.

Nghe nói cao thủ Hạ Hầu thị khi toàn lực vận dụng Ngự Thần Thuật, mi tâm sẽ ngưng tụ diễn hóa thành con mắt thứ ba hoàn toàn bằng lực lượng nguyên thần, dáng vẻ đó vô cùng thần dị.

Trước mắt Sở Hưu cùng Hạ Hầu Vô Giang đều không đạt tới cảnh giới đó, nhưng lực lượng tinh thần họ bộc phát ra cũng vô cùng kinh khủng.

Tinh thần lực hai người một giống như ánh sáng tỏa ra, mạnh mẽ bá đạo vô song; một lại như vực sâu u ám không đáy, tà các thôn phệ bất cứ lực lượng nào, hai bên bắt đầu giằng co tại chỗ.

Thật ra nếu luận cường độ tinh thần lực, chắc chắn là Hạ Hầu Vô Giang cao hơn một bậc.

Dù sao Hạ Hầu thị bọn họ chủ tu tinh thần lực, còn tinh thần lực của Sở Hưu chỉ phụ tu một môn Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp mà thôi.

Nhưng Sở Hưu còn có Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, y đã âm thầm kết thành Nội Sư Tử Ấn, dùng lực lượng Nội Sư Tử Ấn trấn áp bản thân, không hề cố kỵ bùng phát lực lượng tinh thần bản thân đối kháng với Hạ Hầu Vô Giang. Trong thời gian ngắn không ngờ hai bên ngang tài ngang sức.

Những võ giả xung quanh thấy vậy lao nhao kinh hãi.

Bất luận trận chiến Thủy Vân Quan hay Tử Vân Lâu đều có không ít người chứng kiến, bọn họ coi như được thấy thực lực Sở Hưu.

Cho tới giờ mọi người đều nghĩ đó là cực hạn của Sở Hưu, nào ngờ hôm nay Sở Hưu rõ ràng còn tuyệt chiêu ẩn giấu, tinh thần lực của y cũng vô cùng cường đại, thậm chí ngang với Hạ Hầu Vô Giang!

Bạn cần đăng nhập để bình luận