Côn Luân Ma Chủ

Chương 1655: Mưa gió hỗn loạn, đại chiến sắp tới

Đào Tiềm Minh sửng sốt, sao lại dính tới Đông Vực? Hắn vô thức gật đầu nói: “Thấy rồi, sao vậy?”

Mộ Bạch Sương trầm giọng nói: “Ngày trước khi tới Đại La Thiên, đông tây nam bắc tứ vực, trong đó Nam Vực ta là kém nhất.

Còn bây giờ Nam Vực ta có kiếm tông, Ma đạo, thể tu Chiến Võ Thần Tông, còn có Đại Thiên Môn đại diện cho nhánh tạp gia, không ai kém cạnh. Ngược lại Đông Vực nội đấu liên miên, lại gặp Hàn Giang Thành quật khởi, thế lực đã không lớn bằng lúc trước.

Cách phân chia bốn vực là từ vạn năm trước, hiện giờ đã qua vạn năm. Quy củ này liệu có nên thay đổi hay không?”

Đào Tiềm Minh nghe vậy cả kinh.

Đám người Thiên Hạ Kiếm Tông này không phải chỉ là khổ tu sĩ chuyên tu kiếm đạo, ngược lại ai cũng điên cuồng nóng vội.

Nghe nói trước đại kiếp nạn thời thượng cổ, đám người Thiên Hạ Kiếm Tông từng lạnh lùng lừa giết đệ tử nhà mình, chỉ lưu lại tinh nhuệ đi vào Đại La Thiên.

Tuy hành động này rất lý trí, nhưng là lý trí tới máu lạnh.

Những năm gần đây Thiên Hạ Kiếm Tông đã dần dần có uy thế của đệ nhất tông môn Nam Vực, tất cả đều là nhờ trường kiếm trong tay bọn họ giết ra.

Còn Đại Thiên Môn thật ra chỉ quật khởi sau khi tới Đại La Thiên, không phải tông môn được truyền thừa từ thời thượng cổ.

Cho nên Đào Tiềm Minh cũng không hiểu nhiều về cách phân chia lợi ích vạn năm trước, hắn chỉ thận trọng hỏi: “Ý của Thanh Lê Kiếm Tôn là?”

Gương mặt Mộ Bạch Sương vẫn không chút biểu cảm nhưng giọng nói lại mang vẻ lạnh lẽo không hề che giấu: “Ý của ta là dùng con mắt của ma thần này làm mồi nhử, nhân cơ hội này đánh trọng thương thậm chí giết chết vị cường giả đệ nhất Đông Vực, Phương Ứng Long của Lăng Tiêu Tông!”

Đào Tiềm Minh bị câu này của Mộ Bạch Sương làm cho giật nảy mình.

Hắn không nhịn được hạ giọng nói: “Ngươi định làm gì? Gây tranh chấp chém giết giữa hai vực hay sao?

Tuy trước mắt bọn họ đang đối địch, nhưng đoạt bảo là đoạt bảo,, giết người là giết người, đây là hai chuyện khác nhau.

Mộ Bạch Sương vẫn mặt không biểu cảm nói: “Tranh chấp chém giết giữa hai vực? Không không không, thế lực hai bên ngang nhau mới là chém giết, bây giờ Nam Vực mạnh hơn Đông Vực, phải là cướp đoạt mới đúng.

Ngoài ra, Đào chưởng môn, đừng quên Đại La Thần Cung sẽ mở, đây là chuyện liên quan tới tương lai của đại phái chúng ta.

Đại La Thần Cung chỉ chứa được chừng đó người, lúc đầu muốn vào Đại La Thần Cung cũng phải rút thăm, về sau thì thành giao đấu trên lôi đài, nhưng mấy lần gần nhất đã thành chém giết đánh đấm hỗn loạn rồi!

Tuy chém giết này vẫn được khống chế trong phạm vi nhất định, nhưng loại trật tự mong manh đó còn giữ được bao lâu, ai mà biết được.

Giết bây giờ cũng là giết, về sau giết cũng là giết. Hiện giờ làm suy yếu lực lượng của Đông Vực, sao lại không được?

Một vạn năm, Đại La Thiên đã bình tĩnh quá lâu, không phải Thiên Hạ Kiếm Tông ta muốn làm dấy lên mưa gió, mà toàn bộ Đại La Thiên, đông tây nam bắc bốn vực vốn đã bị bao phủ trong mưa gió vô tận rồi.”

Nghe Mộ Bạch Sương nói vậy, thân thể Đào Tiềm Minh bỗng thấy khó chịu, vặn vẹo một chút.

Hắn cũng là cường giả Võ Tiên, cũng là chưởng môn một đại phái đỉnh phong, đương nhiên cũng cảm giác được chuyện này.

Thời gian một vạn năm quá lâu, trật tự từ vạn năm trước có thể kiên trì được tới giờ đã là rất khó khăn rồi.

Trên thực tế một vạn năm trước mọi người vừa tới Đại La Thiên, được phân chia ra đông tây nam bắc tứ vực, tự xử lý chuyện của mình, làm gì có thời gian để ý tới người khác?

Cho nên khi đó các đại tông môn ở Đại La Thiên rất ít khi giao lưu.

Còn bây giờ, tuy cũng rất ít người thống lĩnh một tông môn quét ngang bốn vực, nhưng số võ giả đi lại rèn luyện khắp Đại La Thiên cũng không ít. Ngoài ra còn có các thực lực như Đại Thiên Môn, Hàn Giang Thành quật khởi, thật ra trật tự của Đại La Thiên đã khác với vạn năm trước.

Nhưng Đào Tiềm Minh không ngờ là chuyện này lại diễn ra trên người mình.

Đào Tiềm Minh suy nghĩ cả nửa ngày rồi thở dài nói: “Thanh Lê Kiếm Tôn định làm thế nào?”

Hắn là người của Nam Vực, loại tranh chấp liên quan tới bốn vực như vậy, hắn không đứng về phía Nam Vực thì đứng về phía ai?

Mộ Bạch Sương lạnh nhạt nói: “Rất đơn giản, không cần âm mưu gì, ta không am hiểu cái đó.

Người đến thì cầm kiếm giết người thôi. Đào chưởng môn phụ trách ở bên cạnh giúp ta giết người là được.”

Đào Tiềm Minh nhếch miệng, quả nhiên đơn giản thô bạo, đúng là phong cách của Thiên Hạ Kiếm Tông.

Nhưng chuyện khiến Đào Tiềm Minh bất ngờ là ý định của Mộ Bạch Sương còn đơn giản thô bạo hơn cả tưởng tượng của hắn.

Hắn vốn định phối hợp với Mộ Bạch Sương mai phục ở một bên đánh lén, kết quả Mộ Bạch Sương lại ngang nhiên đứng đó, cũng không đoạt lấy con mắt kia, lẳng lặng chờ Phương Ứng Long đến.

Đối với kiếm khách như Mộ Bạch Sương, lợi ích dã tâm là phần thưởng của kẻ thắng chứ không phải thứ hắn theo đuổi.

Đương nhiên điều này cần có thực lực rất mạnh, nếu không ngươi bị kẻ khác lừa đến chết, ngươi cũng chẳng biết đi đâu nói lý.

Khi Phương Ứng Long đến đây, lập tức chứng kiến cảnh tượng kỳ quái này.

Con mắt dọc vừa nhìn là biết không phải vật phàm lơ lửng giữa không trung, còn Mộ Bạch Sương và Đào Tiềm Minh thì đứng bên cạnh, không hề cướp đoạt, như đang chờ điều gì đó.

Phương Ứng Long kinh ngạc nói: “Nơi này có trận pháp cường đại bảo hộ à?”

Mộ Bạch Sương nhìn về phía Phương Ứng Long, lạnh nhạt nói: “Phương tông chủ muốn thứ này à?”

“Đương nhiên muốn.” Phương Ứng Long vô thức đáp.

Mộ Bạch Sương gật đầu nói: “Được lắm, thứ này, ta cũng muốn.”

Dứt lời, thanh trường kiếm tỏa ra ánh sáng xanh trong tay Mộ Bạch Sương đã rời vỏ, chớp mắt sau tiếng kiếm ngâm đã vang vọng khắp nơi.

Hào quang kiếm mang màu xanh vặn vẹo thế giới, quận trưởng của vạn vật như đều mất hiệu lực dưới kiếm mang này.

“Thanh Lê Kiếm Giới!”

Phương Ứng Long giật nảy mình, loại lĩnh vực tựa lĩnh vực mà không phải lĩnh vực này chính là một trong những tuyệt kỹ thành danh của Mộ Bạch Sương, kết quả vừa gặp mặt hắn đã lập tức thi triển, rốt cuộc hắn định làm gì?

Phương Ứng Long không kịp suy nghĩ, cửu long gầm thét quanh người, định chống lại Thanh Lê Kiếm Giới.

Đúng lúc này, Đào Tiềm Minh lại hai tay niết ấn quyết, bày trận giữa không trung. Hào quang trận đạo vàng kim rực rỡ ngăn cản liên hệ giữa Phương Ứng Long và thiên địa này.

Hai người này xuất thủ tạo ra động tĩnh và uy thế rất lớn, Phương Ứng Long có thể cảm giác được đối phương định giết chết mình!

“Mộ Bạch Sương! Nam Vực các ngươi điên rồi sao? Đoạt bảo thôi, các ngươi lại đánh thật?”

Mộ Bạch Sương không nói gì, nhưng Thanh Lê Kiếm Giới chống đỡ một thế giới, vô số kiếm mang từ trên không trút xuống, chém lên cửu long quanh người Phương Ứng Long.

Hai người đều dốc hết sức ra tay, tuy Phương Ứng Long không biết vì sao nhưng hắn sẽ không bó tay chịu trói.

Giao thủ kịch liệt liên tiếp nổ ra, chấn động vang vọng khắp động thiên phúc địa.

Khi Sở Hưu tới nơi, chỉ thấy cảnh tượng hỗn chiến.

Không chỉ có ba người Phương Ứng Long, Lệnh Hồ Tiên Sơn của Lăng Tiêu Tông cũng tới, Xung Thu Thủy cũng gia nhập.

Còn bên phía Nam Vực có Tư Không Già La của Chiến Võ Thần Tông, đám người hỗn chiến ối loạn. Nhiều cường giả cảnh giới Võ Tiên chiến đấu như vậy chẳng khác nào muốn phá hủy toàn bộ động thiên phúc địa, uy thế cực kỳ khủng khiếp.

Lục Giang Hà trợn mắt há hốc mồm: “Mẹ nhà nó, đám người Đại La Thiên này sao nóng tính vậy, đoạt bảo mà thôi, sao ai nấy đều liều mạng như bị cướp vợ vậy?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận