Côn Luân Ma Chủ

Chương 1650: Phiền toái và nghĩ mà sợ 1

Đại đa số động thiên phúc địa trong Đại La Thiên đều là bảo địa dồi dào nguyên khí, thực ra nơi này cũng vậy.

Mọi người vừa vào trong, lập tức cảm thấy một luồng thiên địa nguyên khí cực kỳ dồi dào ập vào mặt.

Nhưng không gian này lại có màu máu, bầu trời không có mặt trời mà chỉ có một màn sương mù đỏ máu mông lung.

Hơn nữa thiên địa nguyên khí xung quanh tuy rất dồi dào, thậm chí dồi dào tới mức hóa thành sương mù, nhưng đan xen trong đó lại là sắc màu. Lực lượng đó dường như mang theo lực lượng huyết sát cuồng bạo, khiến người ta thấy khó chịu.

Mọi người ở đây đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng tỏa ra bốn phía, tự mình tìm kiếm.

Hiện giờ bọn họ không thấy ở đây có gì tốt, lúc này mà chém giết, không đáng.

Bên cạnh Sở Hưu chỉ có mình Lục Giang Hà.

Không phải vì thực lực Lục Giang Hà mạnh mẽ bao nhiêu mà chỉ có hắn từng lộ mặt trước Xung Thu Thủy. Sở Hưu không muốn Hoàng Thiên Các thấy nhiều lực lượng của mình.

Lục Giang Hà khịt mũi nói: “Đúng là kỳ quái, nơi này chắc từng có người chết nên mới ngưng tụ được khí huyết sát cấp bậc này, thậm chí đã dung nhập vào thiên địa nguyên khí.

Nhưng nếu có nhiều người chết như vậy, đáng lẽ khí huyết sát phải biến dị rồi, đủ để biến động thiên phúc địa thành hung địa tuyệt thế.

Nhưng hiện giờ ở đây chỉ có khí huyết sát hơi nồng nặc một chút, nhưng không phát triển theo hướng như những địa điểm âm tà, chẳng lẽ người chết tương đối ít? Vậy phải là cường giả mạnh mẽ cỡ nào thì khi chết mới ảnh hưởng tới tòa động thiên phúc địa lớn như vậy?”

Sở Hưu liếc nhìn hắn nói: “Ngươi có chắc mình cảm ứng không sai không?”

Lục Giang Hà hừ nhẹ nói: “Ngươi có thể nghi ngờ thực lực của bản tôn nhưng không thể nghi ngờ mức độ mẫn cảm của bản tôn đối với lực lượng khí huyết.

Hiện giờ ta không chỉ cảm ứng được hàm lượng khí huyết sát trong nơi này, thậm chí còn cảm ứng được vị trí khí huyết sát nồng nặc nhất.”

Nói đoạn, Lục Giang Hà chỉ theo một hướng, nhưng lại trong làn sương máu đậm đặc kia, không thể nhìn ra vị trí cụ thể.

Sở Hưu nhíu mày, dù sao y tới đây không phải để tìm bảo vật mà là để phá hủy tòa động thiên phúc địa này, tạm thời y cũng không có mục tiêu khác, đành đi theo trực giác của Lục Giang Hà.

Dọc con đường này, Sở Hưu còn có một phát hiện kỳ lạ, nơi này có rất nhiều núi non, hơn nữa hình dạng của chúng khiến Sở Hưu luôn có cảm giác cực kỳ quen thuộc, nhưng y lại không nói rốt cuộc rốt cuộc giống thứ gì.

Tới khi Sở Hưu và Lục Giang Hà đến vị trí đó, nơi đó đã có vài chục võ giả tranh đoạt, trong đó có vài cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, còn lại hầu hết là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.

Những những người này đều là người của Nam Vực, chỉ có một trưởng lão Lăng Tiêu Tông, Sở Hưu từng gặp trong trận tỷ võ ở Lăng Tiêu Tông, nhưng không biết họ tên.

Thứ mà họ tranh đoạt rất thú vị, đó là một cây cột đá đỏ rực cao khoảng vài trượng.

Nhưng theo Sở Hưu thấy thứ đó rất ô uế, mà rất khó miêu tả.

Tuy thứ đó trông ô uế nhưng bên trong lại ẩn chứa lực lượng Thuần Dương kinh người, cực kỳ nóng bỏng, thậm chí thiên địa nguyên khí xung quanh cũng bị tịnh hóa đi khí huyết sát, trở thành lực lượng Thuần Dương tinh khiết.

Đem thứ này đi rèn binh luyện khí hoặc dùng để chế tạo trận pháp mang lực lượng Thuần Dương, có thể nói là làm ít mà lợi nhiều, cũng có thể coi là một bảo bối.

Khi những người khác thấy Sở Hưu tới, ánh mắt đều lộ vẻ cảnh giác.

Nếu là người mình, có lẽ bọn họ còn có tâm tư nội đấu.

Nhưng chuyện này đã phát triển tới mức thành tranh đoạt giữa hai vực, vậy phải đánh người ngoài trước rồi nội bộ tự quyết định.

Nam Vực và Đông Vực không phải không có giao lưu, nhưng những võ giả Đông Vực này thật sự không nhận ra Sở Hưu.

Dù sao Sở Hưu mới dương danh tại Đông Vực chưa lâu, Đại La Thiên lại cực kỳ rộng lớn, cho nên tin tức lan truyền hơi chậm.

“Hạ Tư Không, tên này là người của Lăng Tiêu Tông các ngươi?” Một gã cao lớn của Chiến Võ Thần Tông hỏi.

Hạ Tư Không của Lăng Tiêu Tông hừ lạnh một tiếng nói: “Đó là quận trưởng Thương Ngô Quận Sở Hưu của Hoàng Thiên Các, truyền nhân của Cổ Tôn.”

Tuy đa số mọi người trong Lăng Tiêu Tông không có hảo cảm gì với Sở Hưu, nhưng lúc này hắn bị một đám võ giả Nam Vực bao vây, Sở Hưu đột nhiên xuất hiện khiến hắn cũng thở phào một tiếng.

Võ giả Nam Vực tuy không nhận ra Sở Hưu, nhưng cũng nghe loáng thoáng tới tên Sở Hưu.

Nghe vậy gã cao to của Chiến Võ Thần Tông cười lên quái dị: “À, hóa ra là tên Sở Hưu đã đánh bại Hiên Viên Vô Song của Lăng Tiêu Tông các ngươi. Tiểu tử kia lúc nào cũng như thèm đòn, bây giờ rốt cuộc cũng bị người ta cho ăn đòn rồi?”

Hiên Viên Vô Song khá nổi danh trong Đại La Thiên, đương nhiên nổi danh chỉ một phần vì thực lực, đa số là vì tính cách kỳ quái của hắn.

Hạ Tư Không nghe vậy sắc mặt đen kịt. Đệ tử trẻ tuổi nổi tiếng của Lăng Tiêu Tông bọn họ bị người ta đánh bại, đây không phải chuyện vẻ vang gì.

Nhưng không đợi Hạ Tư Không nói chuyện, gã cao to của Chiến Võ Thần Tông đã quay sang nói với Sở Hưu: “Tiểu tử Hoàng Thiên Các kia, ta khuyên ngươi nên thức thời một chút.

Tào động thiên phúc địa này lớn như vậy, có rất nhiều cơ hội. Bây giờ ngươi rút lui, chúng ta cũng chẳng muốn nhắm tới ngươi.

Nhưng thời gian động thiên phúc địa mở ra có hạn, đợi tới khi Nam Vực ta chiếm cứ động thiên phúc địa này, ngươi còn không có cơ hội vào trong nữa đâu.”

Bên phía Sở Hưu, y chỉ vừa quan sát thứ này. Tuy nó ẩn chứa lực lượng Thuần Dương tinh khiết tới cực điểm, nhưng lại không phải thứ y muốn.

Thiên Hồn từng miêu tả tỉ mỉ cho Sở Hưu về Đại La Thiên, về hình dạng thường thấy của hạt nhân, chắc chắn không phải vật này.

Sở Hưu tới đây không phải để tranh đoạt bảo vật, cho nên y cũng định rời khỏi.

Nhưng khi nghe gã cao to của Chiến Võ Thần Tông nói xong, y lại lập tức dừng bước, cười lạnh nói: “Nếu ta không đi thì sao?”

Gã cao to của Chiến Võ Thần Tông cũng cười lạnh một tiếng, đang định đáp lời, nhưng đúng lúc này vài luồng ma khí cường đại ẩn hiện, nhanh chóng lao về phía đám người Sở Hưu.

Minh Huyền Vũ của Cực Lạc Ma Cung dẫn theo hai võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền trực tiếp bao vây Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Sở Hưu, vừa rồi còn có Xung Thu Thủy che chở cho ngươi, nhưng giờ thì còn ai giúp được ngươi?

Nói mau! Rốt cuộc tên Trần Thanh Đế kia có lai lịch gì? Hắn đang ở đâu?”

Cứ nhìn dáng vẻ của Nhan Bi Phong và Minh Huyền Vũ là biết, bọn họ đã sắp bị Trần Thanh Đế ép tới phát điên rồi.

Mà thực tế cũng đúng là vậy, với sức chiến đấu hiện tại của Trần Thanh Đế có thể xưng là vô địch dưới cảnh giới Võ Tiên, trừ phi Nhan Bi Phong đích thân ra mặt, bằng không không ai địch nổi.

Nhưng vấn đề là Trần Thanh Đế không phải ngu ngốc, chỉ cần Nhan Bi Phong ra mặt, hắn sẽ chạy mất dạng. Chuyện này khiến Cực Lạc Ma Cung cảm thấy khó mà giải quyết.

Hơn nữa bọn họ còn chuyên môn điều tra tư liệu về Trần Thanh Đế, kết quả là đối phương như chui từ tảng đá ra, không có chút manh mối nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận