Côn Luân Ma Chủ

Chương 1620: Mai phục 1

Minh Huyền Vũ trấn thủ phân điện của Cực Lạc Ma Cung này chủ yếu là để bắt đám hung thú trong Đế La Sơn Mạch, đương nhiên cũng có lúc bắt người của man tộc đem về cho Cực Lạc Ma Cung làm đủ thứ thí nghiệm.

Cho nên sau khi nghe Tân Già La nói Sở Hưu kia có thể khống chế một bộ lạc man tộc, Minh Huyền Vũ lập tức nghĩ tới tác dụng đối với Cực Lạc Ma Cung.

Đám man tộc trong Đế La Sơn Mạch đều không yếu, hắn đối phó với một bộ lạc nhỏ còn được, vạn nhất trêu chọc phải những võ lâm lớn sẽ dẫn tới các bộ lạc ở sâu trong Đế La Sơn Mạch liên thủ đối phó hắn. Như vậy sẽ rất khó xử lý.

Nếu có thể làm như tên Sở Hưu kia, khống chế một bộ lạc trong khu vực Nam Man, để bọn chúng bắt người giúp mình, sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Nhưng Minh Huyền Vũ vẫn không đáp ứng Tân Già La.

Tân Già La chỉ cung cấp tình báo cho hắn mà thôi, muốn Cực Lạc Ma Cung bọn họ làm tay chân, đâu có dễ như vậy?

Cho nên Minh Huyền Vũ ra vẻ khó xử nói: “Tân huynh, nói thật thì ta cũng muốn ra tay lắm.

Nhưng bây giờ trong phân điện của ta đang thiếu nhân thủ.

Cực Lạc Ma Cung có tới vài phân điện nhưng chỉ chỗ ta là làm khổ sai, phải đi bắt hung thú, đi bắt đám man tộc.

Cho nên ngươi đừng nhìn chỗ ta đông người, thật ra còn không kiếm được ai rảnh rỗi.

Nếu ta phái người đi giúp ngươi, nhiệm vụ của ta phải làm sao?”

Tân Già La nhíu mày, thầm mắng Minh Huyền Vũ lòng tham không đáy.

Sau khi suy nghĩ cả nửa ngày, Tân Già La mới lấy từ trong hộp báu không gian ra một khúc xương.

Khúc xương đó lớn cỡ cánh tay, nhưng lại là một đoạn xương ngón tay, màu đen kịt, tỏa ra khí tức hung ác.

Ánh mắt Minh Huyền Vũ lóe lên vẻ kinh ngạc: “Đây là xương ngón tay của Hắc Ma Viên?”

Tân Già La gật đầu nói: ”Đúng là xương ngón tay của Hắc Ma Viên.

Trước đây khi Phạm Giáo ta vừa tới Tây Vực, từng phát động đại lượng cao thủ tiêu diệt súc sinh này, thậm chí còn tổn thất một cường giả cảnh giới Võ Tiên.

Vốn dĩ chúng ta còn định hàng phục con súc sinh này, không nghĩ tới hung tính của nó không đổi, không có cách nào, chúng ta buộc phải dốc toàn lực giết chết nó.

Đã nhiều năm như vậy rồi, vật liệu trên người Hắc Ma Viên đã bị tiêu hao gần hết, khúc xương ngón tay này là thứ duy nhất ta còn lưu lại.

Minh huynh, ngươi cầm nó về Cực Lạc Ma Cung dâng lên, để mọi người dốc toàn lực bao vây tên Sở Hưu kia, có đủ không?”

Minh Huyền Vũ cầm xương ngón tay Hắc Ma Viên kia bỏ vào túi, gương mặt âm trầm cũng nở nụ cười.

“Đủ rồi, đương nhiên là đủ.

Nhưng Tân huynh, vẫn câu nói kia, nếu ngươi chỉ bảo ta xuất thủ cũng không sao.

Nhưng nếu ngươi muốn mượn lực lượng dưới trướng Cực Lạc Ma Cung ta, vậy không thể vượt biên.

Chuyện vi phạm như vậy là tối kỵ, Cực Lạc Ma Cung ta thật sự không muốn đối địch với những đại phái ở Đông Vực.”

Tân Già La trầm giọng nói: “Cái này dễ xử lý thôi. Ta đã nói rồi, ngươi không cần tới Thương Ngô Quận, cứ động thủ ở khu vực Nam Man, trong Đế La Sơn Mạch là được. Dù sao nơi đó cũng không được tính là địa bàn của Hoàng Thiên Các?”

“Vậy ngươi định làm thế nào để dụ đối phương tới khu vực Nam Man?”

“Rất đơn giản, chẳng phải đối phương đang khống chế bộ lạc Hắc La à? Ngươi trực tiếp phái người tới tiêu diệt bộ lạc Hắc La kia. Nhớ kỹ, không cần ra tay quá nặng, chỉ cần khiến đối phương cảm thấy có uy hiếp diệt tộc, đến lúc đó đương nhiên sẽ dụ được đối phương tới.”

Minh Huyền Vũ vung tay lên nói: “Cái này thì ta làm quen rồi, cam đoan sẽ ổn thỏa.”

Nói đoạn, Minh Huyền Vũ còn bưng một chén máu tươi sền sệt lên nói: “Mà Tân huynh không làm một ly à? Bổ lắm đáy.”

Tân Già La vẻ mặt lạnh lùng nói: “Thân thể ta rất khỏe mạnh, không cần tẩm bổ.”

...

Trong Thương Ngô Quận, thời gian này Sở Hưu không bế quan mà dặn mọi người bố trí phòng ngự, hơn nữa thu thập một số tư liệu về Tân Già La kia.

Tuy đối phương không để lộ họ tên, nhưng thực lực cảnh giới nửa bước Võ Tiên, lại thêm công pháp cực kỳ nổi bật, tất cả đều cho thấy thân phận của đối phương.

Phạm Giáo, Vishnu Điện, cung chủ Thái Dương Thần Cung - Tân Già La, cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên, người thừa kế chức vị điện chủ Vishnu Điện trong tương lai, thậm chí chỉ cần hắn bước vào cảnh giới Võ Tiên, điện chủ đời trước sẽ lập tức thoái vị.

Hiển nhiên địa vị của hắn cao hơn Ma Lợi Kha nhiều.

Cho nên dẫu Sở Hưu có biết Phạm Giáo sẽ không tấn công với quy mô lớn, nhưng nếu có thêm cường giả cỡ này tới nơi, Sở Hưu cũng không chịu nổi.

Còn bên phía Thiên Hồn, Sở Hưu cũng không nói với hắn chuyện này.

Thiên Hồn bị cầm tù trong Linh Tiêu Cảnh, ngoài cái đầu ra thì chẳng làm gì được.

Sở Hưu hao phí lực lượng nguyên thần, tối đa cũng chỉ có thể thỉnh giáo hắn một số vấn đề về tu luyện.

Còn tìm hắn bày mưu tính kế, chuyện này thì xưa nay Sở Hưu chưa bao giờ nghĩ tới. Y tin tưởng năng lực của mình, huống chi y không cho rằng đối phương giỏi hơn mình.

Thiên Hồn không phải Độc Cô Duy Ngã, hắn chỉ kế thừa ký ức năm trăm năm trước của Độc Cô Duy Ngã, cho nên nếu bảo hắn đi lại con đường của Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm trước, hắn có thể có thực lực của Độc Cô Duy Ngã nhưng sẽ không có thủ đoạn của Độc Cô Duy Ngã.

Sở Hưu chém giết từ hạ giới tới giờ, chuyện này thì y lành nghề hơn.

Sau khi Sở Hưu bố trí xong xuôi mọi chuyện, bên phía Kha Sát lại có tin, bộ lạc Hắc La xảy ra chuyện!

Nghe tin này, Sở Hưu lập tức cau mày.

Trước đó y đã nói với bọn Hắc Kiệt, việc tích cóp thực lực phải tiến hành tuần tự, đừng quá cấp tiến, dễ khiến các bộ lạc trong Nam Man nhắm vào.

Chẳng lẽ Hắc Kiệt vội vàng muốn có thành tựu nên bị vây công?

Bộ lạc Hắc La là mấu chốt trong bố trí của Sở Hưu tại khu vực Nam Man, trừ phi y có thể giải quyết tất cả các bộ lạc Nam Man trong Đế La Sơn Mạch, bằng không y buộc phải sử dụng bộ lạc Hắc La.

Cho nên khi vừa nghe tin bộ lạc Hắc La xảy ra chuyện, y lập tức tới Nam Man.

Khi tới Nam Man, Sở Hưu mới phát hiện đám người Hắc Kiệt còn thảm hơn tưởng tượng của y.

Xương cốt toàn thân Hắc Kiệt đã vỡ vụn, sắc mặt trắng bệch, đã bị trọng thương.

Sắc mặt Lục Phi cũng tái nhợt, tuy không bị ngoại thương nhưng khí tức trên người đã suy yếu tới cực hạn, hiển nhiên đã bị người ta làm tổn thương nguyên thần.

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Bộ lạc nào khiến các ngươi trọng thương như vậy?” Sở Hưu nhíu mày hỏi.

Lúc này Hắc Kiệt đã nói không ra lời, chỉ có Lục Phi khí tức yếu ớt nói: “Là ngoại tộc ở phía nam!”

Đương nhiên Lục Phi không nhận ra Cực Lạc Ma Cung, nhưng nếu không phải đám người ngoại tộc phía đông, vậy chắc chắn là phía nam.

Kha Sát ở bên cạnh nói: ”Đại nhân, là người của Cực Lạc Ma Cung xuất thủ!’

“Cực Lạc Ma Cung?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận