Côn Luân Ma Chủ

Chương 1860: Chiêu hàng 1

Phương Bạch Độ cảm thấy mình có thể thắng, đây không phải ảo giác.

Tuy hắn và Hứa Thiên Nhai, hai vị Cổ Tôn này liên tục chịu thiệt trước mặt Sở Hưu, nhưng trên thực tế cả hai đều có tu vi Võ Tiên tứ trọng thiên, hơn nữa liên thủ lại có thể đối phó với lục trọng thiên hay thậm chí thất trọng thiên.

Đúng là thực lực của Sở Hưu khiến người ta cảm thấy kinh hãi, thậm chí e ngại, nhưng bây giờ Sở Hưu đã bị phế bỏ, chỉ còn lại một Trần Thanh Đế, bọn họ còn sợ gì nữa?

Phương Bạch Độ không quay đầu lại nói: “Linh Nhi, sử dụng Huyễn Nguyệt Luân vây khốn Trần Thanh Đế kia.

Phi Hồng, giúp sư phụ ngươi mặc Long Lân Giáp lên ngăn cản đám lính tôm tướng cua khác, những kẻ còn lại để ta đối phó!”

Phương Bạch Độ vừa hô xong lại thấy một luồng nguyệt mang xông lên tận trời, chia cắt không gian, trực tiếp giam cầm hắn vào trong.

Cùng lúc đó Lạc Phi Hồng cũng cầm lấy Long Lân Giáp kia, không phát động mà cảm giác nhìn hai người bọn họ.

Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai vẻ mặt không thể tin nổi: “Linh Nhi, Phi Hồng, các ngươi làm gì vậy?”

Long Linh Nhi vẻ mặt vô tội, khẽ lắc đầu nói: “Sư phụ, ta cũng không muốn, nhưng các ngươi ra tay với Sở giáo chủ, ta đành phải xuất thủ thôi.”

Lạc Phi Hồng cũng bất đắc dĩ nói: “sư phụ, tuy ngươi đối xử với ta không tệ, nhưng Sở Hưu còn đối đãi với ta tốt hơn.

Tình hình hiện tại không phải lúc giảng đạo nghĩa giang hồ.”

Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai lúc này sắc mặt âm trầm như nước, biểu cảm trên mặt như khóc như cười, vặn vẹo tới cực hạn.

Hiểu, bọn họ đã hiểu hết rồi!

Thế gian này nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, bọn họ vừa mất đệ tử mà lại có hai đệ tử càng xuất sắc đưa tới cửa.

Bên phía bọn họ vừa dịch chuyển tới Hàn Giang Thành, kết quả bên phía Sở Hưu đã biết tin, có phòng bị từ trước.

Bọn họ còn tưởng trong Hàn Giang Thành của Diệp Duy Không có gián điệp, ai mà ngờ cái đinh luôn cắm bên cạnh bọn họ!

Phương Bạch Độ hai mắt đỏ bừng nhìn Sở Hưu, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống y.

“Sở Hưu! Ngươi điên rồi! Đồ độc ác!

Giết hai đệ tử của chúng ta thì thôi, bây giờ ngươi còn hủy thêm hai đệ tử của chúng ta nữa.

Không, nói chính xác hơn từ đầu hai ả đã chẳng phải đệ tử của chúng ta.

Bây giờ ngươi có truyền thừa của hai chi phái chúng ta, lấy được bí bảo của hai chúng ta, ngươi tưởng mình thắng chắc rồi?

Hôm nay cho dù liều mạng, ta cũng sẽ đồng quy vu tận với các ngươi!’

Phương Bạch Độ đã giận tới phát điên, Hứa Thiên Nhai ở bên cạnh càng như vậy, thậm chí đã chuẩn bị thiêu đốt tinh huyết liều mạng.

Bọn họ đều là cường giả Võ Tiên, kết quả lại bị Sở Hưu đùa bỡn trong lòng bàn tay như hai kẻ ngốc, ngay cả đệ tử duy nhất mà mình tin cậy cũng là do Sở Hưu bố trí.

Cảm giác uất ức nhục nhã này khiến cả Phương Bạch Độ luôn cực kỳ bình tĩnh cũng không chịu nổi, muốn đồng quy vu tận với Sở Hưu.

Nhưng lúc này Sở Hưu lại không nhân cơ hội ra tay, ngược lại y bình tĩnh nói: “Hai vị, hình như từ đầu giữa chúng ta đã chẳng có thù oán gì lớn?

Đúng là ta giết đệ tử của các ngươi, nhưng vì hai tên đệ tử của các ngươi bị đệ tử của Lăng Thiên Kiếm Tôn mê hoặc, tới gây sự với ta nên ta mới giết bọn chúng.

Nếu nói theo cách khác, một tên đệ tử dễ dàng bị lời nói mê hoặc như vậy cũng chẳng thể làm việc lớn. Các ngươi có chắc người như vậy có thể truyền thừa y bát của hai chi phái Trấn Long và Cổ Nguyệt không?

Đương nhiên nói đến cùng thì dù đúng dù sai cũng là ta giết đệ tử của các ngươi. Nhưng chẳng phải bây giờ ta đã trả lại cho các ngươi hai đệ tử rồi à? Như vậy còn chưa đủ ư?”

Sở Hưu nói câu này khiến Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai vừa rồi còn định liều mạng lại lập tức ngạc nhiên, vô thức quay đầu lại.

Long Linh Nhi cười nói: “Sư phụ, xin thứ lỗi, ta phụng lệnh làm việc, cũng có chút bất đắc dĩ.

Trước đó ta đã có sư môn nhưng lại không có sư phụ.

Nếu sư phụ còn đồng ý nhận đệ tử, ta nguyện kế thừa y bát của chi phái Cổ Nguyệt, tiếp tục truyền thừa chi phái này.”

Hứa Thiên Nhai đối xử với Lạc Phi Hồng không tệ, nghe vậy Lạc Phi Hồng nhìn Long Linh Nhi một cái, vội vàng nói: “Ta cũng giống cô ấy.”

Lúc này Sở Hưu chiêu hàng không phải ý tưởng đột ngột của y mà trước đó y đã tính toán sẵn.

Trong tin tức mà Long Linh Nhi giao cho y, ngoài tin tình báo về chuyện Thiên Hạ Kiếm Tông dẫn đầu tấn công Đông Vực, còn có một đề nghị, đó là đề nghị Sở Hưu không đuổi tận giết tuyệt chi phái Cổ Nguyệt và Trấn long mà có thể thử chiêu hàng đối phương.

Thật ra Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai là loại Cổ Tôn điển hình.

Phần lớn thời gian bọn họ không muốn bước chân vào giang hồ, chỉ ẩn cư ở chỗ mình, chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời là bồi dưỡng được một đệ tử hợp lệ, tương lai có mặt mũi xuống gặp liệt tổ liệt tông.

Nếu đệ tử của bọn họ còn xuất sắc hơn liệt tổ liệt tông, vậy cuộc đời của bọn họ cũng coi như đáng giá.

Cho nên bất luận là tứ vực tranh bá hay tranh đoạt khí vận, thật ra bọn họ đều không để ý đến.

Thậm chí trước đó Sở Hưu xử lý hai đệ tử của bọn họ, bọn họ cũng đã ổn định lại tâm trạng. Lần này nếu không phải Thịnh Cửu Uyên uy hiếp, bọn họ cũng không ra tay.

Cho nên chỉ cần Sở Hưu thắng được Diệp Duy Không, chiêu hàng bọn họ không phải chuyện không thể.

Hứa Thiên Nhai và Phương Bạch Độ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều có vẻ phức tạp.

Rốt cuộc liều mạng hay đầu hàng?

Nói thật lòng, bọn họ vẫn tiếc về Long Linh Nhi và Lạc Phi Hồng.

Đại đa số thiên tài đã bị các tông môn đỉnh cấp ở Đại La Thiên thu nhận, có thể nói hai người bọn họ là có thiên phú và tiềm lực nhất mà bọn họ từng gặp.

Thậm chí phải nói là còn cao hơn đệ tử mà bọn họ từng nhận, tương lai kế thừa y bát của bọn họ, rất có thể sẽ vượt qua bọn họ, thậm chí vượt qua tổ tiên đời trước.

Tuy bọn họ vẫn cảm thấy một chút khúc mắc trong chuyện Long Linh Nhi và Lạc Phi Hồng là người của Sở Hưu, nhưng tưởng tượng lại, trước đây hai cô gái là người của Sở Hưu, sau khi bái mình làm sư phụ mới là người của mình. Nếu chỉ mấy tháng ngắn ngủi là có thể khiến hai người ‘bỏ gian tà theo chính nghĩa’, chính bọn họ cũng không dám tin có mị lực đến vậy.

Sau khi im lặng cả nửa ngày, Phương Bạch Độ nói: “Cho dù ngươi có giết Diệp Duy Không, chúng ta bỏ cuộc không ra tay nữa, trận chiến này các ngươi vẫn sẽ thua.

Thiên Hạ Kiếm Tông không phải nhắm vào Côn Luân Ma Giáo các ngươi mà là toàn bộ Đông Vực.

Bây giờ Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các đã ra sao còn chưa biết được, bên phía đó có vài vị Võ Tiên đấy, ngươi định đánh thế nào?

Đợi sau khi Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các bị diệt, đến lúc đó một mình Côn Luân Ma Giáo của ngươi cũng chẳng chống chọi nổi.”

Sở Hưu điềm nhiên đáp: “Ta không đến, bọn họ không cố nổi, ta đến, kết quả cũng vẫn như vậy.

Ta đã biết kế hoạch của Thiên Hạ Kiếm Tông, chẳng lẽ lại không có tí chuẩn bị nào à?

Huống chi Thiên Hạ Kiếm Tông cũng không ngờ ta lại xuất hiện trước mặt bọn họ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận