Côn Luân Ma Chủ

Chương 1622: Trốn thoát trong tuyệt cảnh

Hơn nữa ngay khi Sở Hưu bộc phát Pháp Thiên Tượng Địa, ánh mắt y cũng nhìn về phía các võ giả Cực Lạc Ma Cung như Minh Huyền Vũ, ánh mắt lấp lóe sát khí lạnh lùng.

Thấy cảnh này, Minh Huyền Vũ lập tức quát lớn: “Lui! Lui lại phía sau!”

Lúc này hắn cũng chửi thầm trong lòng, rõ ràng hắn tới giúp đỡ, người muốn bắt ngươi là Tân Già La, ngươi ra tay với ta làm gì?

Tuy Minh Huyền Vũ đã giao thủ với nhiều người, cũng được chứng kiến thần thông, nhưng hắn lại chưa từng đối mặt với thần thông, cũng không biết cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền sử dụng thần thông sẽ có uy lực ra sao. Nhưng hiển nhiên đã là thần thông thì chắc chắn không yếu.

Hắn chỉ tới giúp đỡ, không muốn mất cả tính mạng vào chuyện này, cho dù bị thương thôi cũng không đáng.

Nhưng ngay khoảnh khắc này, thân hình Sở Hưu lại nhanh chóng từ lớn hóa nhỏ, thiên địa nguyên khí vừa điên cuồng thu nạp lập tức tản mác, hóa thành lực bộc phát cực mạnh, khiến thân hình Sở Hưu lướt đi vài trăm trượng chỉ trong chớp mắt!

Khoảnh khắc này sắc mặt Minh Huyền Vũ lập tức tối sầm lại, bị chơi xỏ! Hắn mà cũng bị chơi xỏ!

Đối mặt với hai vị cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, trong đó còn một vị là nửa bước Võ Tiên, Sở Hưu có điên mới chọi cứng với đội hình này.

Pháp Thiên Tượng Địa hoặc Thanh Thiên Chiếu Ảnh có uy lực cực kỳ khủng khiếp, nhưng cho dù là Pháp Thiên Tượng Địa với hậu quả phản ngược yếu hơn thì sử dụng thời gian dài cũng ảnh hưởng tới bản nguyên của Sở Hưu.

Cho nên dẫu Sở Hưu liều mạng xử lý một người, y cũng lỗ vốn, không chạy thì ở lại làm gì?

Lúc này Tân Già La lại không bị dọa lùi, hắn vừa đuổi theo Sở Hưu vừa phẫn nộ quát với Minh Huyền Vũ: “Ngươi chạy cái gì?”

Minh Huyền Vũ hừ lạnh một tiếng nhưng không lên tiếng.

Đây là thần thông, hơn nữa còn nhắm vào hắn, đổi lại là ngươi thì ngươi không trốn chắc?

Lúc này, những võ giả Cực Lạc Ma Cung ở phía xa đã mở trận pháp, ngăn cản trước mặt Sở Hưu.

Nhưng một khắc sau, Thần Vực mở ra quanh người y, trong lĩnh vực sương mù mông lung, âm dương rối loạn, ngũ hành điên đảo, mọi thứ đều vặn vẹo.

Ánh sáng trận pháp bị lĩnh vực bóp méo biến mất không còn tăm hơi, đám võ giả Cực Lạc Ma Cung cho dù là cao thủ cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, một khi bị kéo vào lĩnh vực, thân hình cũng bị bóp méo đầy quỷ dị.

Cho dù bọn họ điên cuồng thi triển cương khí, nhưng không có bất cứ tác dụng nào, sau khi cương khí rời thân thể lập tức bị tan rã xé rách. Thân thể bọn họ cũng bị lĩnh vực kia xé tan thành một làn sương máu!

Chưa ai từng thấy lĩnh vực quỷ dị như vậy, Minh Huyền Vũ ở phía sau hét lớn: “Lui! Mau lui lại!”

Những người này là tinh nhuệ dưới trướng của hắn, một khúc xương ngón tay của Tân Già La không đủ để đổi lại tính mạng của bọn họ.

Thật ra không cần Minh Huyền Vũ nói, những võ giả Cực Lạc Ma Cung đã thối lui điên cuồng, không ai muốn chịu chết như vậy.

Tân Già La thầm mắng rác rưởi, nhưng đám người này cũng giúp hắn trì hoãn bước chân của Sở Hưu chừng một hơi thở.

Thời gian một hơi thở đã đủ rồi.

Sau lưng Tân Già La hiện lên một vầng mặt trời, ánh lửa rực rỡ ngưng tụ trong tay hắn, hóa thành một thanh trường cung.

Chỉ trong chớp mắt, thiên địa nguyên khí xung quanh điên cuồng tràn vào thanh trường cung kia, như lấy nó làm nguyên liệu, ầm ầm nổ tung, tạo ra ngọn lửa ngập trời.

Lực lượng cường đại truyền vào trường cung, Tân Già La bắn một tên ra, khoảnh khắc này tựa như mặt trời vẫn lạc.

Nơi mũi tên đi qua, cây cối rừng rậm đều bị thiêu đốt thành tro bụi, không khí cũng đang vặn vẹo, đất đá dưới chân như bị hòa tan, nung chảy như dung nham.

Sở Hưu biến sắc, đây là lực lượng nội tình của cường giả nửa bước Võ Tiên?

Chẳng trách ai cũng nói Tân Già La này bước vào cảnh giới Võ Tiên là chuyện mười phần chắc chín, chỉ với lực lượng nội tình hiện giờ của hắn, hắn bước vào cảnh giới Võ Tiên chỉ là vấn đề thời gian.

Sở Hưu xoay người, tay niết ấn quyết, lĩnh vực tản ra.

Lĩnh vực sương mù mông lung bao phủ mũi tên đó, không ngừng vặn vẹo lực lượng của mũi tên.

Nhưng lực lượng của mũi tên đó quá mạnh, cho dù Thần Vực của Sở Hưu có thể vặn vẹo mọi thứ nhưng chỉ xé rách được tầng lửa nóng rực ngoài cùng, lực lượng bên trong vẫn cực kỳ cường đại.

Nhưng lúc này ấn quyết trong tay Sở Hưu đã hoàn thành, chỉ trong chớp mắt tiếng quỷ thần kêu khóc đã vang vọng trong lĩnh vực, không trung bị xé rách, hư ảnh ma thần khủng khiếp giơ tay ra, trực tiếp chộp về phái mũi tên, muốn kéo nó vào tử địa âm trầm vô tận.

Ngay khoảnh khắc này, hai tay Tân Già La cũng niết ấn quyết, bản thân hắn cũng hóa thành ánh thái dương nóng rực, thân thể và mũi tên như có liên hệ gì đó, gần như chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mũi tên mặt trời kia.

Ấn quyết của Tân Già La giáng xuống, hào quang nóng rực nở rộ xung quanh, tầng tầng lớp lớp Phạn văn kỳ diệu bao phủ lấy hắn. Một khắc sau vầng mặt trời hàng lâm!

Ánh sáng chói mắt lan tỏa, khí tức nóng rực xé rách mọi thứ, thiêu đốt hết thảy, mặt đất như có núi lửa bộc phát, bị đốt thành một cái hố khổng lồ, bên trong còn có tinh thể màu đen do đất đá bị hòa tan.

Nhưng trong đó không có bóng dáng Sở Hưu, thậm chí không có cả thi thể.

“Chết tiệt! Quả nhiên ngươi biết ảo thuật của Ma Lợi Kha!”

Tân Già La nhanh chóng phản ứng lại, Sở Hưu đã chuẩn bị lực lượng Đại Bi Chú từ trước, lúc cuối chậm rãi kết ấn vốn không phải bản thân Sở Hưu!

Tự nhiên như vậy, khiến hắn không nhìn ra chút sơ hở nào, ngoại trừ thủ đoạn ảo thuật ngưng ảo thành thật của Ma Lợi Kha, hắn không nghĩ ra được người thứ hai.

Lúc này Minh Huyền Vũ cũng dẫn người tới hỏi: ”Chưa đuổi kịp à?”

Tân Già La không trả lời hắn mà hừ lạnh một tiếng chất vấn: “Minh huynh, ta đưa tin cho ngươi, cho ngươi bảo vật, là để ngươi giúp đỡ chứ không phải để ngươi tới xem trò. Vừa rồi ngươi chạy cái gì?”

Minh Huyền Vũ tuy xấu hổ nhưng vẫn đường đường chính chính phản bác: “Đó là thần thông đấy? Ngươi bị thần thông nhắm vào, ngươi có chạy không?

Huống chi lúc trước ta đã hỏi ngươi tư liệu về Sở Hưu, ngươi có nói hắn biết thần thông đâu?”

Tân Già La nghĩ ngợi, chính hắn cũng không biết, làm sao mà nói được?

Nhưng hiện tại nơi này không phải Tây Vực, càng không phải là Phạm Giáo, lực lượng duy nhất mà hắn vận dụng được chỉ có Cực Lạc Ma Cung.

Cho nên hắn đành cố nén cơn giận nói: ”Hòa thượng chạy được chứ miếu chạy đâu? Chỉ cần Sở Hưu còn ở Thương Ngô Quận này, không sợ hắn không ra!”

“Ngươi định làm thế nào?” Minh Huyền Vũ hỏi.

Tân Già La lạnh lùng nói: “Bộ lạc Hắc La đang trong tay hắn, hắn còn thành lập cứ điểm ở khu vực Nam Man, để bộ lạc Hắc La canh chừng.

Như vậy, xem ra hắn còn có một số mưu đồ ở Nam Man này.

Tấn công cứ điểm đó, không đánh được thì bao vây, vây tới khi đối phương lộ diện hay bỏ qua cơ nghiệp này mới thôi!”

Minh Huyền Vũ nhún vai, không thể hiện thái độ.

Dù sao hắn cũng chỉ tới làm tay chân, mọi chuyện đều do Tân Già La quyết định là được.

Nhưng hắn vẫn nói: ”Tân huynh, trước đó đã nói rồi, nơi này rất gần địa phận của Thương Ngô Quận, nếu đại phái Đông Vực như Lăng Tiêu Tông đến đây, ta sẽ dẫn người rút lui.

Vì chút chuyện nhỏ này mà đắc tội với võ lâm Đông Vực, không đáng.”

“Yên tâm, trong lòng ta tự biết.”

Tân Già La nói vậy nhưng lại cảm thấy khinh thường Minh Huyền Vũ.

Đối phương cẩn thận quá mức, người trong võ đạo không có trái tim dũng mãnh cấp tiến thì làm sao có thể không ngừng tiến về phía trước được?

Ngày trước tu vi của hắn và Minh Huyền Vũ không chênh lệch nhiều, kết quả hiện tại mình đã đạp nửa bàn chân lên cảnh giới Võ Tiên, còn đối phương vẫn chỉ là cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, đây chính là chênh lệch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận