Côn Luân Ma Chủ

Chương 1689: Hai vực chấn động 1

Hiện tại Nam Vực là nơi thị phi nên Sở Hưu không định ở lâu, nhưng trước khi đi, Sở Hưu cố ý hỏi Vương Dật Chi một câu, có muốn theo y về Đông Vực không.

Vương Dật Chi không hề suy nghĩ đã lập tức nói: “Cái mạng của tại hạ là đại nhân cứu, đại nhân cũng giúp ta báo mối huyết hải thâm thù, từ nay về sau thuộc hạ xin nghe lệnh đại nhân!”

Thương Thiên Lương ở bên cạnh truyền âm với giọng kỳ quái: “Ta rất ít khi thấy ngươi đích thân ra mặt mời chào, tiểu tử này có gì đặc biệt à?”

"Tiểu tử này là một nhân tài."

Thương Thiên Lương lắc đầu nói: “Ngoài tính cách bướng bỉnh một chút ra, không nhìn ra điểm gì là nhân tài.”

Sở Hưu mỉm cười đầy ẩn ý: “Thương thành chủ, đừng đặt bản thân lên người hắn. Một người sau khi bị đại phái đỉnh cao diệt môn mà còn không sụp đổ, ngược lại còn tu luyện tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, hơn nữa còn giết một đứa cháu trai của trưởng lão môn phái đối phương, năng lực như vậy đã coi là nhân tài rồi.”

Trước đó Sở Hưu không mấy khi chủ động mời chào người ở Đại La Thiên, thậm chí bên phía Thương Ngô Quận, đa số những người ở đó không phải tâm phúc của Sở Hưu, bọn họ chỉ có thể coi là võ giả của Hoàng Thiên Các.

Không phải Sở Hưu không để ý tới bọn họ mà chỉ vì y không tin.

Thuộc hạ mà Sở Hưu muốn, thực lực không phải quan trọng nhất. Quan trọng nhất là nghe lời.

Những người đó từng là người của Hoàng Thiên Các, Sở Hưu tự thấy mình còn chưa có mị lực lớn tới mức khiến bọn họ quên đi Hoàng Thiên Các, trung thành với mình.

Khi Sở Hưu trở về Đông Vực, toàn bộ Nam Vực đã sôi trào vì chuyện này.

Mấy năm gần đây, hay nên nói là mấy trăm năm qua, trên giang hồ chưa từng có chuyện một môn phái đỉnh cao truyền thừa trên vạn năm bị hủy diệt. Cực Lạc Ma Cung là môn phái đầu tiên, mà còn chết cực kỳ uất ức. Ngoài giới cao tầng như Nhan Bi Phong, những người còn lại đều chết trong tay các môn phái nhỏ bất nhập lưu.

Trong khu vực Nam Vực, số lượng môn phái nhỏ như vậy là nhiều nhất, lúc bình thường không mấy ai quan tâm tới bọn họ. Nhưng hôm nay bọn họ lại đột nhiên phát hiện, kiến nhiều có thể cắn chết voi, tuy chiến lực cao cấp của bọn họ thiếu hụt, nhưng liên kết lại vẫn rất khủng khiếp.

Đồng thời chuyện này cũng khiến bọn họ ghi nhớ một cái tên, Đông Vực, Sở Hưu!

Kiếm Châu Quận, Nam Vực, tông môn của Thiên Hạ Kiếm Tông được đặt trên một ngọn núi cao thẳng tắp, vô cùng hiểm trở, tên là Thông Thiên Kiếm Phong.

Lúc này trên đỉnh Thông Thiên Kiếm Phong, Mộ Bạch Sương ngồi xếp bằng dưới đất, nhìn lão già trước mắt, trầm giọng nói: “Tông chủ, mấy ngày trước Cực Lạc Ma Cung bị diệt môn, là Thiên Ma Cung liên thủ với Sở Hưu của Đông Vực ra tay.”

Lão già trước mặt Mộ Bạch Sương rất bình thường, mái tóc màu xám tro không được chải chuốt cẩn thận, xõa ra tùy ý, có vẻ hơi lôi thôi. Trên người hắn cũng là bộ áo vải thô bình thường, trông càng phổ thông.

Thậm chí thân là kiếm khách, trong tay hắn lại chẳng hề có kiếm.

Lão già này chính là tông chủ của Thiên Hạ Kiếm Tông, cũng là người đứng đầu Tam Đại Kiếm Tôn, được tôn làm đệ nhất kiếm khách trong Đại La Thiên, Kiếm Tôn - La Sơn.

Hắn không có danh hiệu, Kiếm Tôn là Kiếm Tôn, chí tôn trong kiếm đạo, đệ nhất nhân trong kiếm đạo của Đại La Thiên hiện tại!

Rất nhiều người không thích ứng với cách nói chuyện của võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông, vì cách nói chuyện của bọn họ quá đơn giản, đơn giản tới mức khiến người ta giận sôi.

Sở Hưu liên thủ với Thiên Ma Cung diệt Cực Lạc Ma Cung, chuyện lớn như vậy, nếu là những tông môn khác báo cáo lên cấp trên chắc phải hết mấy trang giấy, chỉ hận không thể viết hết mọi chi tiết ra.

Còn tới chỗ Mộ Bạch Sương thì hay rồi, một câu là khái quát hết, chỉ có thời gian địa điểm nhân vật là đầy đủ.

Nhưng La Sơn trả lời càng đơn giản, chỉ có một chữ: “Ừ!”

Mộ Bạch Sương cũng không thấy có gì không đúng, chỉ nói với giọng không chút tình cảm: “Vậy kế hoạch mà chúng ta bố trí lúc trước để nhắm vào Đông Vực, có tiến hành tiếp không?”

La Sơn lắc đầu nói: “Không đánh nữa, lòng người đã tan tác rồi, còn đánh cái gì?

Hơn nữa chúng ta cũng không có thời gian để đánh, e là lần này Đại La Thần Cung sẽ mở cửa lựa chọn sớm.”

“Ồ? Vì sao?”

“Vì sắp không trấn áp được yêu quỷ nữa rồi.”

La Sơn đưa mắt nhìn về phương bắc, nói đầy ẩn ý: “Ngay mấy ngày trước, Đạo Tôn của Tam Thanh Điện truyền tin cho ta, nói đã có yêu quỷ trốn khỏi phạm vi Trung Châu, nhưng bị trận pháp phát giác, Tam Thanh Điện ra tay kịp thời, giết chết bọn chúng.

Năm trăm năm trước vị kia xuất hiện, các tông môn trong Đại La Thiên đã có hiệp nghị, tự nguyện đi vào Trung Châu, trấn áp yêu quỷ. Chúng ta tưởng đã không có việc gì.

Nhưng thực tế, hắn có mạnh hơn cũng chỉ có một mình, nhưng yêu quỷ lại quá nhiều.

Chuyện này là các tiền bối của chúng ta gây nghiệt, bây giờ đã tới phiên chúng ta phải trả lại.

Tuyển chọn mở Đại La Thần Cung, lại đưa một số người vào, chúng ta còn có thể cố được vài chục năm.”

Mộ Bạch Sương thần sắc lạnh lùng nói: “Chỉ là uống rượu độc giải khát mà thôi, chẳng lẽ không sợ người chết trong Trung Châu biến thành yêu quỷ à?

Muốn diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn, cách đơn giản nhất là phá hủy Đại La Thần Cung triệt để, cắt đứt liên hệ với tổ địa, quy tắc không gian thời gian dần dần khôi phục bình thường, thứ không nên xuất hiện như yêu quỷ đương nhiên cũng dần dần tiêu tán.”

La Sơn thở dài một tiếng nói: “Dù sao nơi đó cũng là tổ địa, là gốc rễ của chúng ta, sao có thể chặt đứt dễ dàng như vậy?”

“Nhưng ban đầu cũng chính chúng ta đã từ bỏ cơ hội cuối cùng để tự cứu, từ bỏ gốc rễ của mình.”

Lời nói của Mộ Bạch Sương cực kỳ lạnh lùng, cứ như đứng trên góc độ người xem nói chuyện, tuy thật ra hắn cũng là đời sau của những người này.

La Sơn lắc đầu nói: “Đại kiếp nạn còn chưa qua, dù sao cũng phải lưu lại đường lui cho mình. Ai cũng hiểu đạo lý này, chẳng lẽ Đạo Tôn của Tam Thanh Điện còn không hiểu? Thế Tôn của Thiên La Bảo Tự còn không biết?

Không thể cắt đứt căn nguyên tổ địa được, cho nên chỉ có thể phái từng người vào trong.

Ngươi chuẩn bị chút đi, bảo đệ tử Thiên Hạ Kiếm Tông ta chuẩn bị, sẵn sàng tiến vào Đại La Thần Cung.”

Mộ Bạch Sương cau mày nói: “Nếu đã tới mức sắp không trấn áp được yêu quỷ rồi, còn bảo bọn họ đi vào làm gì? Chịu chết à?”

La Sơn lạnh nhạt nói: “Chính vì vậy mới bảo bọn họ đi vào, một phần là trách nhiệm, một phần khác là cơ duyên.

Yêu quỷ bộc phát càng mạnh, lực lượng được tích lũy trong Đại La Thần Cung cũng càng lớn, ngươi với ta đều đi từ chỗ đó ra, chắc ngươi cũng biết.

Thiên Hạ Kiếm Tông ta có Tam Đại Kiếm Tôn, có thêm một người nữa cũng được.”

Mộ Bạch Sương im lặng một hồi, gật nhẹ đầu, đi xuống núi, chỉ để lại mình La Sơn nhìn về phương bắc, không biết suy nghĩ điều gì.

Chuyện bên Nam Vực đã không phải điều mà Sở Hưu quan tâm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận