Côn Luân Ma Chủ

Chương 1593: Truy tung 1

Chuyện Thiên Môn đã đặt trong lòng Sở Hưu rất lâu, không giải quyết thì luôn là một uy hiếp lớn.

Thời gian này Thiên Môn không ra tay với Côn Luân Ma Giáo, cho dù Sở Hưu không có mặt suốt một năm, Thiên Môn vẫn không động thủ. Còn bây giờ Sở Hưu đã trở về, Thiên Môn vẫn không có bất cứ phản ứng gì, cho nên Sở Hưu suy đoán Thiên Môn gặp vấn đề gì, tạm thời không thể ra tay.

Cho tới nay Thiên Môn luôn rất thần bí, thậm chí bọn họ rất ít khi có hơn hai vị thần tướng xuất hiện trên giang hồ, có chuyện như vậy cũng không có gì lạ.

Nhưng Thiên Môn không ra tay, Sở Hưu lại không thể giả bộ không biết, bằng không ai biết sẽ xảy ra chuyện vào lúc nào.

Lục Giang Hà vẻ mặt nghi hoặc nhìn Sở Hưu: “Thế thì ngươi định làm gì? Với thực lực của Thiên Môn, tới cửa chẳng khác nào tự tìm đường chết.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Không cần tới cửa, ta chỉ cần biết tình báo chi tiết của Thiên Môn trong mọi thời điểm là được.

Không thể đối phó được với Quân Vô Thần, chẳng lẽ không đổi phó được với thần tướng Thiên Môn hay sao?”

Có vẻ như Lục Giang Hà đã hiểu tính toán của Sở Hưu.

Nhưng hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng ngươi đi đâu tìm thần tướng Thiên Môn đây? Thậm chí bây giờ ngươi còn không biết rốt cuộc thần tướng Thiên Môn có xuất hiện trong giang hồ hay không. Ngươi cũng không thể trực tiếp đứng dưới chân núi Tây Côn Luân chặn người được?”

“Chúng ta không biết nhưng có lẽ có người biết.”

"Ai?"

"Phong Mãn lâu!"

Lúc này Phong Mãn Lâu cũng không biết bọn họ đã bị Sở Hưu để ý đến.

Nam Lương Thành ở Đông Tề, trên tầng cao nhất của Phong Mãn Lâu, lâu chủ Phong Mãn Lâu và phó lâu chủ Tề Nguyên Lễ mỗi người một ghế ngồi ngoài trời uống trà phơi nắng.

Đây là thói quen của Tề Nguyên Lễ, không biết Phương Phi Phàm bị nhiễm từ lúc nào.

Đương nhiên trên thực tế là thời gian vừa qua Sở Hưu trở về, liên tiếp hủy diệt Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện, đủ thứ chuyện phát sinh dồn dập, lượng tin tức quá kinh khủng.

Cho nên vừa rồi Phong Mãn Lâu luôn vận hành ở mức quá tải, chỉnh lý thu thập các thứ tin tức, tới giờ bọn họ mới rảnh rỗi phơi nắng uống trà.

“Hai vị thật có nhã hứng, còn có thời gian ở đây uống trà phơi nắng.

Người như ta cả ngày tắm trong gió tanh mưa máu, liều mạng chém giết với người ta, nào có an nhàn thoải mái như vậy.

Ngươi không tu luyện thì người khác sẽ giết ngươi, không thể nhàn rỗi, cũng không dám nhàn rỗi.”

Thân hình Sở Hưu từ trên không hạ xuống, trận pháp của Phong Mãn Lâu phát hiện luồng sức mạnh cường đại này, nhưng một quầng sáng vừa dâng lên đã thấy Sở Hưu vung tay, ánh sáng trận pháp trực tiếp dập tắt, hủy diệt cực kỳ gọn gàng dứt khoát.

Thấy Sở Hưu đột nhiên đến, Phương Phi Phàm và Tề Nguyên Lễ đều giật nảy mình.

Phương Phi Phàm thậm chí còn đánh đổ ấm trà trước mặt mình, nước trà nóng hổi vẩy xuống quần, đau tới mức hắn nhếch miệng.

Tuy hắn cũng là người tập võ, thậm chí còn có thực lực cảnh giới Chân Đan, nhưng ai lại nhàn rỗi đi tu luyện chỗ đó cứng như gang thép, đều là nam nhân, chỗ phải đau thì vẫn đau.

“Sở giáo chủ đại giá quang lâm, sao không báo trước một tiếng? Chúng ta không tới nghênh đón, mong Sở giáo chủ thứ tội.” Tề Nguyên Lễ vội vàng chắp tay nói.

Sở Hưu vung tay lên nói: ”Đều là người quen cũ, không cần đa lễ.

Ta cũng không thừa nước đục thả câu với hai vị, nói thẳng ra ta tới Phong Mãn Lâu là muốn nhờ các vị hỗ trợ.”

Vừa nghe câu này, Tề Nguyên Lễ và Phương Phi Phàm đều âm thầm nhìn nhau cười khổ.

Trước mắt trên giang hồ, những người có quan hệ dính tới tên Sở Hưu kia đều không có kết cục tốt.

Có điều, vấn đề là tuy bọn họ muốn cự tuyệt nhưng liệu bọn họ có can đảm làm vậy hay không?

Cho nên Phương Phi Phàm đành chắp tay hỏi: “Chẳng hay Sở giáo chủ muốn Phong Mãn Lâu ta làm gì? Phong Mãn Lâu ta sẽ dốc toàn lực, tuyệt đối không chối từ.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Rất đơn giản, giúp ta tìm một người thôi.”

Phương Phi Phàm thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra là tìm người, may quá Phong Mãn Lâu ta am hiểu chuyện này. Chẳng hay người mà Sở đại nhân muốn tìm là ai?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Thần tướng Thiên Môn!”

Vừa nghe câu này, Phương Phi Phàm và Tề Nguyên Lễ thiếu chút nữa bật ngửa ra ghế.

Cho dù Sở Hưu bảo bọn họ đi tìm dư nghiệt của Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện, bọn họ cũng không ngại.

Phong Mãn Lâu không phải người trong giới Chính đạo, nói chính xác hơn thì bọn họ chỉ là người buôn tin giang hồ, ai thực lực mạnh, ai đưa ra nhiều lợi ích hơn thì bọn họ cung cấp tin tức cho người đó.

Nhưng bây giờ Sở Hưu lại bảo bọn họ đi điều tra tin tức về thần tướng Thiên Môn, bọn họ thật sự không dám.

Không phải không thể mà là không dám.

Trên giang hồ này, Phong Mãn Lâu là có nhiều tin tức nhất.

Thậm chí một số bí mật của các tông môn khác, chính bọn họ cũng quên rồi nhưng Phong Mãn Lâu vẫn giữ lại.

Nhưng biết càng nhiều, bọn họ lại càng kính sợ đối với những thứ chưa biết.

Đối với Phong Mãn Lâu, Thiên Môn chính là một thế lực như vậy.

Bao năm qua, Phong Mãn Lâu chỉ nhận được rất ít tư liệu liên quan tới Thiên Môn, thậm chí đến bây giờ bọn họ cũng không biết rốt cuộc Thiên Môn là thế lực ra sao.

Trong ấn tượng của Phong Mãn Lâu, Thiên Môn luôn rất cường đại mà thần bí, đối với thế lực như vậy, Phong Mãn Lâu thật sự không muốn trêu chọc.

Thấy biểu cảm của bọn họ, Sở Hưu nhíu mày nói: “Sao vậy, có gì khó à?”

Phương Phi Phàm cười khổ nói: “Đúng là hơi khó.

Phải biết thần tướng Thiên Môn rất ít khi xuất hiện trong giang hồ, có xuất hiện thì đa số thời điểm cũng chỉ một mình.

Hơn nữa Phong Mãn Lâu ta thậm chí không thu thập đủ tài liệu về thần tướng, bây giờ tìm một thần tướng Thiên Môn không khác nào mò kim đáy biển.’

Sở Hưu lắc đầu nói: “Phương lâu chủ, ngươi vẫn không nói thật với ta.

Có khó khăn không có nghĩa là không làm được đúng không? Xem ra Phong Mãn Lâu các ngươi vẫn không muốn giúp ta rồi.”

Phương Phi Phàm lập tức biến sắc, hắn vội vàng nói: “Đâu có đâu có! Ta không có ý này, Sở giáo chủ nghe ta nói đã...”

Sở Hưu vung tay, trực tiếp ngắt lời hắn nói: “Thật ra con người ta rất không thích uy hiếp kẻ khác, vì chuyện này chẳng có chút kỹ thuật nào.

Ngươi không làm việc cho ta, ta giết ngươi. Mấy câu thế này mà nói nhiều thì chẳng còn ý nghĩa nữa. Hơn nữa con người ta rất thích nói lý, đại đa số thời điểm ta luôn thích giao dịch chứ không phải uy hiếp. Dù sao dưa còn xanh có hái cũng không ngọt mà.”

Nói đến đây, gương mặt Sở Hưu nở nụ cười như có như không: “Hay là thế này đi, bây giờ chúng ta chơi một trò chơi nhỏ nhé?

Các ngươi đoán thử xem,các ngươi không giúp ta thì chết. Rốt cuộc câu nói này là thật hay giả?

Đoán đúng, bây giờ ta sẽ đi ngay, các ngươi thấy sao?”

Sở Hưu vừa dứt lời, gương mặt Phương Phi Phàm lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Đừng đừng đừng, Sở đại nhân, chúng ta không chơi, chúng ta đáp ứng. Ta sẽ lập tức lệnh cho tất cả người buôn tin giang hồ của Phong Mãn Lâu tạm thời bỏ qua công việc hiện tại, giúp Sở đại nhân tìm kiếm tung tích thần tướng Thiên Môn.”

Hái dưa còn xanh thì không ngọt, nhưng có thể giải khát.

Ít nhất Sở Hưu nói xong câu này, Phương Phi Phàm lập tức ngoan ngoãn, có khó khăn thì khắc phục khó khăn, có thế nào cũng phải làm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận