Côn Luân Ma Chủ

Chương 833: Dư âm



,

Sở Hưu chần chừ một chút rồi nói: “Có thể lắm, dù sao Ngụy tiền bối cũng từng nói, ngày trước Độc Cô giáo chủ đánh lên Thiên Môn, dùng sức mình mình thiếu chút nữa hủy diệt toàn bộ Thiên Môn. Người của Thiên Môn e ngại Độc Cô giáo chủ cũng là chuyện bình thường.”

Sở Hưu không định nói với Ngụy Thư Nhai chuyện dị thường diễn ra trong cơ thể mình. Đay là việc liên quan tới bí mật sâu nhất trong người y, đừng nói Ngụy Thư Nhai, Sở Hưu không định nói cho bất cứ ai.

Ngụy Thư Nhai chần chừ rồi gật nhẹ đầu, có điều hiển nhiên hắn cũng không tin chuyện này.

Uy danh Độc Cô giáo chủ quả thật rất lớn, nhưng còn chưa lớn tới mức khiến người ta chỉ thấy một chiêu đã lập tức bỏ chạy.

Có điều trong trận chiến đó, những gì La Thần Quân thấy chỉ có chính hắn và Sở Hưu biết. Trong mắt đám người Ngụy Thư Nhai, xuất chỉ xuất một đao, thế nhưng La Thần Quân không hiểu sao lại bị dọa chạy.

Ngụy Thư Nhai không tiếp tục dây dưa trong chuyện này, hắn chỉ nói với Sở Hưu; “Ngươi vừa bước vào cảnh giới Chân Đan, cần bế quan một thời gian, ta sẽ không quấy rầy.

Đúng rồi, để đám người La Tam Thông cùng Triệu Thừa Binh ở lại dưới trướng ngươi là được, đi cùng lão già ta đây chẳng có tiền đồ gì.”

Những võ giả trong nhánh Ẩn Ma như La Tam Thông và Triệu Thừa Binh đều có thực lực không yếu. Trong quá khứ bọn họ đi theo Ngụy Thư Nhai, phần lớn thời gian chỉ ẩn mình trong góc tối. Còn giờ nhánh Ẩn Ma đã có thể đặt chân lên giang hồ, tối thiểu người dưới trướng Sở Hưu có thể quang minh chính đại đi lại trong đất Quan Trung, đây đã là tiến bộ rất lớn.

Sau khi dặn dò mọi việc xong xuôi, Sở Hưu trực tiếp tiến vào bế quan.

Sau khi bước vào cảnh giới Chân Đan nhất định phải để Võ Đạo Chân Đan triệt để ổn định lại, nếu tùy tiện xuất thủ mặc dù không đến mức khiến Chân Đan tan vỡ nhưng cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Sau một tháng bế quan, Sở Hưu đã cố định lại Chân Đan xao động trong cơ thể.

Con đường võ đạo, cảnh giới Chân Đan là một ngưỡng cửa. Vượt qua nó sẽ là một thiên địa khác, giờ rốt cuộc Sở Hưu cũng được cảm thụ cảm giác này.

Trước đó khi trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, lực bộc phát của Sở Hưu vô cùng kinh khủng, có điều lúc đó Sở Hưu chỉ dựa vào lực lượng, căn cơ cùng võ thuật cường đại mới bộc phát ra lực lượng như vậy.

Nhưng sau khi thăng cấp lên cảnh giới Chân Đan, trong cơ thể có Võ Đạo Chân Đan, Sở Hưu như có liên hệ cùng thiên địa xung quanh, phất tay nhấc chân đều có thể khống chế thiên địa xung quanh.

Đương nhiên nói là hoàn toàn khống chế thì quá khoa trương, nhưng chí ít trong phạm vi Sở Hưu khống chế, lực lượng thiên địa đều có thể cung cấp cho Sở Hưu sử dụng.

Vươn tay ra, Sở Hưu nhẹ nhàng vạch trước mặt một cái, một chút chân khí tiết ra. Nhưng chỉ một chút chân khí đó lại dẫn dắt thiên địa nguyên khí trong khu vực này hóa thành đao khí sắc bén chém lên vách tường, để lại một vết đao sâu hoắm.

Một là bị động mượn nhờ lực lượng thiên địa, một lại là hoàn toàn khống chế.

Đây là chênh lệch rõ ràng nhất giữa cảnh giới Chân Đan và Thiên Nhân Hợp Nhất.

Bước vào cảnh giới Chân Đan vốn là chuyện đáng mừng nhưng Sở Hưu lại chẳng thấy hưng phấn mấy, ngược lại trong lòng y bao phủ đầy bóng tối.

Chuyện lạ phát sinh khi mình bước vào cảnh giới cảnh giới Chân Đan cùng biểu hiện của La Thần Quân đều chứng minh trên người mình đã xảy ra một biến hóa kỳ quái nào đó.

Chỉ có điều chuyện này Sở Hưu còn chưa có manh mối gì, điểm duy nhất y có thể khẳng định là dường như y và Độc Cô Duy Ngã có vẻ có một liên hệ kỳ quái. Dường như mình đang sống trong cái bóng của đối phương. Cảm giác này cực kỳ không tốt.

Sau khi hoạt động thân thể một chút, Sở Hưu đẩy cánh cửa mật thất bế quan ra, tìm Quỷ Thủ Vương hỏi thăm động tĩnh Quan Trung Hình Đường thời gian vừa qua.

Quỷ Thủ Vương cười hắc hắc nói: “Sau trận chiến lần trước, đất Quan Trung còn phồn hoa hơn lúc trước nhiều, khách buôn qua lại thậm chí còn nhiều gấp mấy lần lúc trước.

Đại đa số võ giả Quan Trung Hình Đường đều tâm phục khẩu phục. Đám người này ngoài miệng thì nói trung thành với Quan Trung Hình Đường, nhưng thực ra với bọn họ chỉ cần có lợi ích cùng sự che chở của cường giả, tất cả đều dễ bàn.

Thậm chí còn có những kẻ bỏ đi lúc trước giờ muốn quay lại, nhưng đều bị ta cự tuyệt.

Hạng chân đứng hai thuyền như vậy, có thu nhận cũng chỉ vô dụng.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, Quỷ Thủ Vương làm không sai.

Trước khi trận chiến bắt đầu, có vài người lựa chọn bỏ trốn, có vài người lại lựa chọn tử thủ Quan Trung Hình Đường.

Bất kể đám đệ tử lúc trước chọn tử thủ Quan Trung Hình Đường rốt cuộc có trung thành với Sở Hưu hay không, bọn họ đã lựa chọn chính xác, vậy nên được thưởng.

Nếu để những kẻ chọn sai trở về, vậy mới là không công bằng cho những võ giả đã lựa chọn tử thủ Quan Trung Hình Đường.

“Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói những khách buôn tới đất Quan Trung còn nhiều hơn, thế là sao?”

Quỷ Thủ Vương nói: “Chẳng phải vì thanh danh đại nhân ngài ư? Những khách buôn tới đất Quan Trung bất kể ngài là Chính hay là Ma, chỉ cần ngài mang tới đủ lợi ích cho bọn họ, vậy là được.

Trước đó khi Quan Tư Vũ còn tại vị, nghiêm ngặt tra xét buôn lậu hàng cấm. Mặc dù dưới quy tắc ngầm còn có chút cá lọt lưới nhưng dẫu sao cũng không thể trắng trợn làm ăn.

Nhưng giờ Quan Trung Hình Đường lại do đại nhân làm chủ, đương nhiên không có nhiều quy củ như vậy, chỉ trả một chút tiền lộ phí là nhận được một đường buôn mau lẹ thuận tiện. Hơn nữa thực lực của đại nhân ngài cũng bảo hộ được Quan Trung Hình Đường, bọn họ đương nhiên không cự tuyệt.”

Sở Hưu không quan tâm gật nhẹ đầu. Tới cảnh giới hiện giờ của y đã không cần quan tâm tới những lợi ích nhỏ bé kia nữa. Hầu hết tiền lời từ Quan Trung Hình Đường đều được y cấp cho những võ giả thủ hạ trong Quan Trung Hình Đường.

Đây là chuyện rất bình thường đối với các đại phái. Bọn họ độc bá một số lợi ích và làm ăn nhưng thật ra các cường giả trong môn phái không cần những thứ này, là những môn hạ đệ tử cần.

Sau khi dặn dò Quỷ Thủ Vương vài câu, Sở Hưu trực tiếp đi tới phòng Ngụy Thư Nhai.

Thời gian vừa qua Ngụy Thư Nhai không đi khỏi, xem như bảo hộ cho Sở Hưu.

Dù sao y mới bước vào cảnh giới Chân Đan, không thể tùy ý xuất thủ, nếu không sẽ ảnh hưởng tới việc tu luyện võ đạo sau này.

“Đa tạ Ngụy tiền bối.” Sở Hưu trầm giọng chắp tay nói.

Ngụy Thư Nhai túy ý khoát tay áo nói: “Không cần cám ơn, là nhờ sự cố gắng của ngươi mà thôi, việc lão già ta làm chẳng qua là dệt hoa trên gấm.”

“Đúng rồi, Ngụy tiền bối, sau chuyện này nhánh Ẩn Ma ta có hành động gì? Trên giang hồ có thay đổi gì không?” Sở Hưu hỏi.

Ngụy Thư Nhai lắc đầu cười khổ nói: “Lần này vốn dĩ nhánh Ẩn Ma chúng ta mới là nhân vật chính, nhưng cuối cùng lại bị Bái Nguyệt Giáo cướp hết hào quang rồi.

Hôm nay Dạ Thiều Nam đã ngồi vững thân phận đệ nhất Ma đạo, Bái Nguyệt Giáo hùng bá Tây Sở, thậm chí công khai tiến vào Trung Nguyên thu nhận đệ tử, thái độ cực kỳ bá đạo.

Các đại tông môn hôm nay đều đang cảnh giác với Bái Nguyệt Giáo, không có thời gian để ý tới chúng ta.

Nói lại thì lần này ngược lại Dạ Thiều Nam đã giúp chúng ta, khiến chúng ta bớt đi nhiều áp lực.”

Ngụy Thư Nhai nói lời này có phần chua xót, không biết nên cao hứng hay buồn rầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận