Côn Luân Ma Chủ

Chương 1659: Cút thì cút! 1

Tuy Cực Lạc Ma Cung và Sở Hưu cùng là Ma đạo, nhưng Sở Hưu không có cảm giác tán đồng gì.

Trong mắt y, thật ra chỉ có hai loại người, một là người mình, hai là kẻ địch, xưa nay không phân Chính Ma.

Huống chi khi còn ở hạ giới, số võ giả Ma đạo chết trong tay y cũng không ít, số Ẩn Ma thậm chí còn nhiều hơn số Minh Ma.

Nhan Bi Phong khá hiếu kỳ về y, rồi thành nghi ngờ, sớm muộn gì Sở Hưu cũng phải giải quyết phiền toái này, cho nên hiện tại tên võ giả Cực Lạc Ma Cung này cũng phải chết!

Lúc này hắn đã bị Lục Giang Hà và các võ giả Hoàng Thiên Các như Lục Tam Kim liên thủ cuốn chặt lấy, không thể thoát thân nổi.

Vừa rồi Sở Hưu bá đạo áp đảo, trực tiếp phế bỏ hai tên, đánh một bỏ chạy, những chuyện này hắn đều tận mắt chứng kiến, hai chữ khủng khiếp cũng không đủ để miêu tả!

Lúc này chứng kiến ánh mắt đầy sát khí của Sở Hưu nhìn lại, hắn lập tức run rẩy, đột nhiên cắn răng, lá cờ lớn tỏa ra ma khí trong tay hắn ầm ầm bùng nổ, một luồng ma khí tinh thuần dung nhập vào cơ thể.

Cùng lúc đó, một luồng huyết khí bộc phát quanh người hắn, xen lẫn ma khí, tốc độ cũng tăng lên tới cực hạn, quả quyết sử dụng bí pháp huyết độn bỏ trốn.

Nhưng ngay lúc này, Sở Hưu tay niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt, trời khóc đổ mưa máu hàng lâm, lực lượng cường đại lập tức bao phủ võ giả vô danh kia, bàn tay ma thần xé tan khí huyết trên người hắn, kéo ngược hắn lại.

Cùng lúc đó, Lục Giang Hà cười gằn nói: “Tiểu tử, đã rơi vào tay bản tôn rồi mà còn đòi trốn? Nằm mơ à!”

Dứt lời, từng sợi tơ máu hiện lên quanh người Lục Giang Hà, trực tiếp bao phủ võ giả Cực Lạc Ma Cung kia, chớp mắt đã biến hắn thành một cái kén máu.

Nhưng không đợi Lục Giang Hà kịp có hành động gì, đao mang sắc bén tới cực điểm đã ầm ầm chém xuống, trực tiếp giết chết võ giả Cực Lạc Ma Cung kia.

Lục Giang Hà vẻ mặt ngơ ngác, bất mãn nhìn Sở Hưu nói: “Quá đáng, ngươi lại cướp đầu người của bản tôn!”

Tuy nói như vậy nhưng Lục Giang Hà cũng không lãng phí, sợi tơ huyết khí điên cuồng hấp thu lực lượng khí huyết của đối phương.

Lúc này đám người Lăng Tiêu Tông đã trợn tròn hai mắt.

Có thế nào bọn họ cũng không ngờ nổi đám võ giả Nam Vực này thậm chí còn không chống cự được một khắc đồng hồ dưới tay Sở Hưu, tất cả đều chết trong tay y.

Trước đó Hiên Viên Vô Song còn định đợi bọn họ lưỡng bại câu thương rồi mới ra tay, bây giờ nhìn lại thế này đâu phải lưỡng bại câu thương, phải là áp đảo hoàn toàn mới đúng.

Hiên Viên Vô Song nắm chặt hai tay, ánh mắt không thể tin nổi, sắc mặt cũng không thể tin nổi.

Tuy trước đó hắn bị Sở Hưu đánh bại rồi lại bị Lã Phụng Tiên đánh bại, có điều hai lần này tuy hắn bại nhưng vẫn không phục.

Hắn tự nhận là mình chưa phát huy tốt, nếu thật sự giao chiến thì thắng bại chưa rõ.

Kết quả hôm nay chứng kiến Sở Hưu xuất thủ, hắn mới thật sự tuyệt vọng, thật sự không còn hy vọng.

Với sức chiến đấu mà Sở Hưu thể hiện lúc này, cho dù hắn có liều mạng cũng không đuổi kịp.

Đặc biệt là cú đấm của Pháp Thiên Tượng Địa, cho dù thế nào hắn cũng không đỡ nổi.

Nhưng Hiên Viên Vô Song vẫn không cam tâm!

Hắn cắn răng nói với Lâm sư thúc bên cạnh: “Lâm sư thúc, xuất thủ đi!”

Lâm sư thúc cau mày nói: “Vô Song, đừng làm loạn, trong thời điểm này mà còn xuất thủ, ngươi định chịu chết hay sao?”

“Ta bảo ngươi xuất thủ!” Hiên Viên Vô Song quát lên.

lâm sư thúc nhìn qua Hiên Viên Vô Song, hừ lạnh nói: “Hiên Viên Vô Song! Đừng quên bây giờ ngươi còn chưa phải tông chủ Lăng Tiêu Tông, với biểu hiện của ngươi hiện tại, ngươi nghĩ mình đủ tư cách lên làm tông chủ Lăng Tiêu Tông này sao?”

Sắc mặt Hiên Viên Vô Song đỏ bừng, nhưng cuối cùng vẫn không nói một câu.

Đại tông môn đỉnh cấp như Lăng Tiêu Tông chắc chắn không chỉ có một người thừa kế, chẳng qua hắn là người ưu tú nhất trong số người thừa kế.

Vị Lâm sư thúc này là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, là trưởng lão chấp sự của Lăng Tiêu Tông, nể mặt ngươi thì nghe lời ngươi, không nể mặt ngươi thì ngươi làm gì được nào?

Lúc này Sở Hưu lại đi tới võ giả Cực Lạc Ma Cung bị y dùng Đại Nhật Như Lai ấn đánh trọng thương lúc trước.

Võ giả này đã bị Đại Nhật Như Lai Ấn của Sở Hưu đánh nát phân nửa sương cốt trên người, còn bị phật quang xâm nhập cơ thể, đã sớm mất đi chiến lực. Lúc này hắn nhìn thấy Sở Hưu chậm rãi đi tới, tuy trên người Sở Hưu không có nhiều sát ý nhưng hắn cũng biết Sở Hưu định làm gì.

Võ giả kia cũng là điện chủ một phân điện của Cực Lạc Ma Cung, tuy không mạnh bừng Minh Huyền Vũ nhưng cũng là người có số má. Tuy trong lòng hắn có e ngại, nhưng vẫn không mở miệng cầu xin.

Hắn chỉ lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi định đuổi tận giết tuyệt ư? Cái giá phải trả khi không chết không thôi với Cực Lạc Ma Cung là thứ ngươi tuyệt đối không thể chịu được đâu!

Hơn nữa ngươi tốt xấu gì cũng là truyền nhân của Cổ Tôn, cũng cần thể diện, trong thời điểm này ngươi ra tay với người không có chiến lực như ta, chẳng lẽ ngươi không sợ mất mặt, không sợ người khác nói là ngươi không giảng đạo nghĩa giang hồ à?”

Sở Hưu khẽ lắc đầu nói: “Đuổi tận giết tuyệt? Ta đã giết một võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Cực Lạc Ma Cung các ngươi, bây giờ có giết thêm một cũng có sao? Dù sao giết một cũng là giết, giết một cặp cũng là giết!

Huống chi Cực Lạc Ma Cung các ngươi cũng là loại hung ác tàn nhẫn, tàn sát kẻ vô tội ở Nam Vực, tàn sát man tộc, làm đủ chuyện táng tận thiên lương!

Loại tà ma ngoại đạo như ngươi thì cần gì nói tới đạo nghĩa giang hồ? Đi chết đi!”

Sau khi Sở Hưu dứt lời, võ giả Cực Lạc Ma Cung còn chưa phản ứng lại đã bị Sở Hưu chém một đao bêu đầu!

Lục Giang Hà ở đằng sau sắc mặt kỳ quái, sao mấy lời này của Sở Hưu nghe quen tai vậy? Hình như chính là câu chửi của đám võ giả Chính đạo ở hạ giới mắng y.

Sau khi giết chết võ giả Cực Lạc Ma Cung kia, Sở Hưu quay sang nhìn đám người của Lăng Tiêu Tông, chỉ lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút!”

Một chữ này thốt lên, Hiên Viên Vô Song lập tức nổi giận, nhưng không đợi hắn lên tiếng, Lâm sư thúc kia đã không nói hai lời, trực tiếp kéo hắn đi khỏi.

Cút thì cút, Lăng Tiêu Tông tuy là đại phái đệ nhất Đông Vực, nhưng mạng lại là của chính mình.

Uy thế của Sở Hưu đang cường thịnh, giết Thiên Địa Thông Huyền như giết gà, trong thời điểm này cút đi còn tốt hơn mất mạng.

Sau khi tất cả mọi người đi khỏi, Sở Hưu trực tiếp chém một đao, đao mang xé rách ngọn núi, lấy ra một viên tinh thể.

Đó là một viên tinh thể tự nhiên có hình dáng giống trái tim, Sở Hưu cầm trong tay cũng có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang rung động, rất có quy luật.

Hơn nữa sau khi Sở Hưu cầm thứ này, y lập tức cảm giác thấy động thiên phúc địa này cũng chấn động một chút. Vì vậy, Sở Hưu đã có thể xác định đây là hạt nhân của động thiên phúc địa này cũng là thứ chống đỡ toàn bộ nơi này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận