Côn Luân Ma Chủ

Chương 1903: Thề giết Sở Hưu, thề diệt Côn Luân! 2

Rama đúng là tạo hóa trêu ngươi, hắn không muốn chuyển thế chỉ muốn giải thoát, nhưng không ngờ lại chuyển thế thành công.

Tề Thiện thiền sư tiêu hóa những chuyện mà hai người vừa thuật lại, trầm giọng nói nói: “Cho nên bây giờ hai người các ngươi chỉ thỉnh cầu hai điều, một là giết Sở Hưu, hủy diệt Côn Luân Ma Giáo; hai là đoạt lại Tu Bồ Đề Thiền Viện?”

Hư Vân và Rama đồng thời gật đầu.

Tề Thiện thiền sư suy nghĩ một chút rồi nói: “Giết Sở Hưu, diệt Côn Luân Ma Giáo, tạm thời không thể.”

Hư Vân kinh ngạc nói: “Vì sao? Chẳng lẽ với thực lực của Thiên La Bảo Tự còn không giết được Sở Hưu?”

Tề Thiện thiền sư hơi lúng túng: “Không phải không giết được mà là trên người tên Sở Hưu kia có thứ khiến chúng ta e ngại, không thể giết mà thôi.”

Nghe bọn Rama nói với năm trăm năm, đám người Tề Thiện thiền sư cũng đoán được có lẽ cường giả bị phong ấn trong Lăng Tiêu Tông chính là giáo chủ Ma Giáo năm trăm năm.

Còn vì sao Sở Hưu không thả Độc Cô Duy Ngã ra, theo Tề Thiện thiền sư thấy chắc là do tư tâm của Sở Hưu.

Bây giờ y đang là giáo chủ Ma Giáo, nếu y thả giáo chủ Ma Giáo năm trăm năm ra, vậy y sẽ ra sao?

Cho nên bây giờ chỉ cần bọn họ không bức ép quá đáng, chắc Sở Hưu sẽ không thả Độc Cô Duy Ngã ra.

Nhưng ngược lại, nếu bọn họ muốn giết Sở Hưu, trừ phi có cơ hội một đòn chắc chết, thậm chí phải khiến y không kịp phát động trận pháp. Nếu không, một khi Độc Cô Duy Ngã được thả ra, e là chuyện năm trăm năm sẽ lặp lại.

Chuyện năm trăm năm khá mất mặt, cho nên đám người Tề Thiện thiền sư không nói nhiều với bọn Hư Vân.

Hắn chỉ nói: “Tạm thời hai vị đừng vội, Sở Hưu hủy diệt đạo thống của Phật tông ta ở hạ giới, dù sao cũng phải trả lại công bằng.

Tuy tạm thời không thể hủy diệt Côn Luân Ma Giáo và giết Sở Hưu, nhưng với uy thế của Thiên La Bảo Tự ta, có đòi lại Tu Bồ Đề Thiền Viện chắc không thành vấn đề.”

Rama không hề để tâm gật nhẹ đầu, hắn nhìn thấu được nhiều chuyện, cũng không gấp gáp.

Tuy Hư Vân không cam tâm nhưng hắn cũng biết đây là ván cờ của Võ Tiên, nếu Tề Thiện thiền sư đã nói là không được, vậy thật sự là không được.

Nhưng Hư Vân lại không hiểu, chẳng lẽ Sở Hưu kia được là người được vận may quy tụ à? Cho dù y tới Đại La Thiên cũng có thể phát triển thoải mái như vậy, thậm chí khiến cho Thiên La Bảo Tự cũng phải e ngại.

Lúc này trong khu vực Nam Man, tất cả mọi người dưới trướng Sở Hưu giải quyết xong chuyện Bắc Yên, đều trở về Nam Man khổ tu.

Có lẽ do chưa từng khai thác quy mô lớn nên thiên địa nguyên khí ở Nam Man cực kỳ dồi dào, đã tương đương với Nam Man ở bên Đại La Thiên.

Cho nên bên Bắc Yên chỉ để lại Thẩm Phi Ưng và Bạch Vô Kỵ như thường lệ, tinh nhuệ của Côn Luân Ma Giáo đều đến Nam Man khổ tu.

Lúc này Chử Vô Kỵ vội vàng chạy tới gõ cửa mật thất bế quan của Sở Hưu, vẻ mặt căng thẳng nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi!

Thiên La Bảo Tự dẫn theo một đám người đang chạy tới Thánh Giáo ta. Có đệ tử bẩm báo, bọn họ thấy Hư Vân trong đám người Thiên La Bảo Tự, còn có đệ tử của Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện nữa!”

Sở Hưu khẽ nhíu mày: “Ồ, vậy à? Ta còn tưởng bọn chúng sẽ nhẫn nhịn một thời gian rồi mới ngóc đầu lên, không ngờ bọn chúng tới nhanh như vậy.”

Sở Hưu không hề ngạc nhiên khi thấy Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện gia nhập dưới trướng Thiên La Bảo Tự.

Lúc trước y không bỏ công sức tiêu diệt dư nghiệt của hai đại phái này, cũng là vì không cần thiết.

Người của Thiên La Bảo Tự không phải mù lòa, cho dù Sở Hưu tốn công tốn sức diệt sạch dư nghiệt của hai phái này, đợi sau khi Thiên La Bảo Tự hạ giới cũng vẫn thăm dò được mọi chuyện đã xảy ra.

Dù sao Sở Hưu cũng không thể khiến toàn bộ giang hồ giả vờ thành câm điếc, uy thế của y còn chưa tới mức đó.

Còn rốt cuộc bên phía Thiên La Bảo Tự sẽ phản ứng ra sao, có lẽ sẽ trở mặt nhưng chắc chắn sẽ không vì Tu Bồ Đề Thiền Viện và Đại Quang Minh Tự mà liều mạng với y.

Nguyên nhân rất đơn giản, người của hai phái cộng lại còn chưa giá trị đến vậy, ít nhất chưa giá trị tới mức khiến cho người của Thiên La Bảo Tự không chết không thôi với Sở Hưu và Côn Luân Ma Giáo.

Khi người của Thiên La Bảo Tự tới nơi, bọn họ lại phát hiện Sở Hưu đang chờ trước cổng phân điện Nam Man.

Toàn bộ khu vực Nam Man đã bị Sở Hưu chiếm cứ, y biết bọn họ đến đây cũng không có gì là lạ.

Bên phía Thiên La Bảo Tự, người dẫn đầu là thủ tọa của Địa Tạng Các, Tế Không.

Tề Thiện thiền sư phải ở lại trấn thủ trong Thiên La Bảo Tự, huống chi hôm nay bọn họ tới cũng không phải quyết chiến sống mái với Sở Hưu, chỉ là đòi lại Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện mà thôi.

Sở Hưu nhìn đám hòa thượng đông đảo trước mặt, mỉm cười ấm áp nói: “Hư Vân đại sư, đã lâu không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ? Còn có Rama đại sư, không ngờ ngươi càng ngày càng trẻ, thật đáng mừng.”

Gặp lại Sở Hưu, biểu cảm trên mặt Rama không hề thay đổi, nhưng Hư Vân đã nổi giận.

“Sở Hưu! Ngày trước ngươi phá hủy Đại Quang Minh Tự ta, không biết ngươi có thấy hối hận vì không đuổi tận giết tuyệt chúng ta không? Thiên đạo luân hồi, Côn Luân Ma Giáo của ngươi sớm muộn gì cũng có ngày bị như vậy!”

Sở Hưu khẽ nhíu mày, y không ngờ Hư Vân lại hận mình tới như vậy, tâm tính đã mất không chế.

Phải biết trong trí nhớ của Sở Hưu Hư Vân luôn là người rất bình tĩnh, rất ít khi thấy hắn thất thố như vậy.

Sở Hưu lạnh nhạt trả lời: “Thiên đạo luân hồi? Năm trăm năm trước các ngươi hủy diệt Côn Luân Ma Giáo ta, năm trăm năm sau lại nhân lúc ta tới Đại La Thiên, định phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa của Côn Luân Ma Giáo ta. Ngươi nói xem đây có phải thiên đạo luân hồi không?”

Hư Vân còn định nói gì đó nhưng lại bị Tế Không cản lại.

Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện đã bị tiêu diệt, lúc này nói những thứ đó còn ý nghĩa gì?

Tế Không chăm chú nhìn Sở Hưu, trầm giọng nói: “Sở giáo chủ, ta thật sự không ngờ ngươi lại gây ra chuyện như vậy, ngươi lừa chúng ta thật khổ!”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Tế Không đại sư nói câu này là vô lý rồi, ta lừa các ngươi lúc nào?

Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện là Phật tông dưới hạ giới, Thiên La Bảo Tự các ngươi lại là Phật tông thượng giới.

Ta và Đại Quang Minh Tự, Tu Bồ Đề Thiền Viện có thù oán, nhưng không thù oán gì với Thiên La Bảo Tự các ngươi.

Tế Không đại sư nghĩ kỹ lại đi, trong Đại La Thiên, ta đã bao giờ hại người của Thiên La Bảo Tự các ngươi chưa?

Ngược lại ta còn liên thủ với các ngươi đối phó với Phạm Giáo, hợp tác còn không tệ là khác.”

Tế Không lắc đầu nói: “Đều là người trong giới Phật tông, sao lại không giống?

Thiên La Bảo Tự ta không muốn truy cứu những ân oán năm xưa, hôm nay ta tới chỉ vì một việc.”

Sở Hưu hỏi: “Chuyện gì?”

Tế Không trầm giọng nói: “Trả lại Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận