Côn Luân Ma Chủ

Chương 876: Cảnh cáo 1



Đi tới trước mặt Nhan Phi Yên, Sở Hưu thản nhiên nói: “Có thể nói riêng vài lời không?”

Nhan Phi Yên gật nhẹ đầu, ra hiệu cho các nữ đệ tử Việt Nữ Cung như Uyển Nhi rời khỏi rồi hạ giọng hỏi: “Sở đại nhân định hỏi gì?”

Sở Hưu vừa nhìn bầu trời vừa trầm giọng nói: “Ngươi cũng biết quan hệ giữa ta và Lã huynh rồi đấy.

Mặc dù người ngoài nhìn vào, Lã huynh đi gần với loại người Ma đạo như ta, lại không làm chuyện hành hiệp trượng nghĩa, nhưng thật ra hắn là người tốt. Là người ngươi đối tốt với hắn một phần, hắn sẽ trả lại ngươi mười phần.

Đáng tiếc trên thế gian này, người tốt thường sống không lâu. Nếu ta không quen biết Lã huynh, đương nhiên ta cũng lười động tới mấy chuyện thế này.

Nhưng với quan hệ giữa ta và Lã huynh, có một số việc ta không thể không quản.

Nhan cô nương, ta khuyên ngươi một câu, sau này làm việc gì cũng phải nghĩ kỹ rồi hãy làm.

Đường giang hồ còn xa, đường đời cũng còn dài, thủy triều lên xuống là chuyện hết sức bình thường. Đừng vì tông môn là liên lụy tới cả bản thân mình.

Xưa nay trên giang hồ, những chuyện tính toán tường tận nhưng lại chẳng có thu hoạch cũng không hiếm thấy.”

Nhan Phi Yên nhíu mày một cái nói: “Mấy câu này của ngươi, ta không hiểu.”

Sở Hưu cười cười nói: ”Có hiểu hay không trong lòng ngươi tự biết. Nhan cô nương, tự giải quyết cho tốt đi.”

Nói xong, Sở Hưu trực tiếp quay người rời khỏi, để lại Nhan Phi Yên nhìn theo bóng lưng y, ánh mắt lấp loáng ánh sáng khó hiểu.

Sau khi Sở Hưu trở về, bọn họ đã sắp xếp xong tàn quyển của Vạn Kiếm Quy Tông, cho Sở Hưu một phần, cũng cho Mạc Thiên Lâm một phần.

Nói lại thì Mạc Thiên Lâm mới là người may mắn nhất, chỉ đảo qua một vòng đã nhận được một tàn quyển của kiếm pháp chí cường như vậy.

Lã Phụng Tiên nhìn Sở Hưu kinh ngạc nói: “Ngươi vừa nói gì với Phi Yên?”

Sở Hưu cười ha hả nói: “Không có gì, dù sao cũng là người quen, nghe nói Việt Nữ Cung xảy ra chút vấn đề, ta hỏi tình hình gần đây của Việt Nữ Cung mà thôi.”

Sở Hưu lại đột nhiên thay đổi đề tài: “Đúng rồi, sau này tốt nhất đừng để đám người Thủy Vô Tướng rời khỏi ngươi, những người này có thể giúp ngươi rất nhiều việc.”

Đám người Thủy Vô Tướng mới thật sự trung thành với Lã Phụng Tiên, hay nên nói không phải bọn họ trung thành với Lã Phụng Tiên mà là trung thành với truyền thừa của Ôn Hầu trên người Lã Phụng Tiên.

Dù sao loại nào cũng được, đám người Thủy Vô Tướng dẫu sao cũng là người từ thời thượng cổ, mặc dù vạn năm qua bị phong ấn dưới đất nhưng cũng sống một thời gian dài, cũng có chút kinh nghiệm.

Sở Hưu tin tưởng chuyện Nhan Phi Yên, đám người Thủy Vô Tướng chắc chắn sẽ nhìn ra điểm không đúng, cũng có thể nhắc nhở Lã Phụng Tiên.

Có điều với tính cách của Lã Phụng Tiên, nhìn thì hiền lành, nhưng một khi hắn đã quyết định, không ai có thể thay đổi, cho nên Sở Hưu không cần hỏi cũng biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Nhưng nếu mang đám người Thủy Vô Tướng bên cạnh, một khi xảy ra vấn đề gì, chí ít bọn họ có thể giúp đỡ một chút.

Mọi người trò chuyện thêm một lát, sau đó Sở Hưu mang người trực tiếp đi khỏi, chuẩn bị trở về Bắc Yên.

Trên đường đi, Sở Hưu còn nghiên cứu truyền thừa kiếm ý mà y nhận được.

Tổng cộng ba luồng truyền thừa kiếm ý, thực ra đều là lĩnh ngộ của vị cường giả kia đối với kiếm đạo, không phân cao thấp.

Trong đó kiếm ý mà Lã Phụng Tiên trao cho Nhan Phi Yên đại biểu cho sinh cơ. Kiếm ý màu đen mà Sở Hưu được truyền thừa lại đại biểu cho giết chóc và tử vong. Dù sao bản thân kiếm cũng là binh khí, hễ là binh khí đều phải mang theo khí huyết sát hung ác mới có thể trưởng thành.

Kiếm ý mà Phương Thất Thiếu nhận được mới là thú vị nhất, đó là một truyền thừa kiếm ý không có thuộc tính nhưng lại đại biểu cho lý giải của cường giả kiếm đạo kia đối với bản nguyên kiếm đạo, có thể nói là quý giá nhất trong ba truyền thừa kiếm ý này.

Sở Hưu nhíu mày, y cầm Thiên Ma Vũ trên tay, chỉ trong chớp mắt một luồng lực lượng màu đen đã bao phủ toàn bộ Thiên Ma Vũ. Đao khí màu đen lan tràn, bay lượn quanh người Sở Hưu. Thậm chí trong số những võ giả đi theo Sở Hưu, có người dùng đao, thanh đao trong tay họ không ngừng run rẩy, như bị đao khí kia dẫn dắt.

Tản đi lực lượng, Sở Hưu thu hồi Thiên Ma Vũ.

Ai nói dùng đao thì không lĩnh ngộ được truyền thừa kiếm ý?

Con đường võ đạo vốn là trăm sông đổ về một biển, Sở Hưu biết rất nhiều võ đạo, cho nên võ đạo của y không giới hạn ở đao, càng không giới hạn ở kiếm, chỉ truy cầu võ đạo cực hạn.

Sau khi trở lại Bắc Yên, Sở Hưu hỏi qua Mai Khinh Liên, thời gian vừa rồi có thể nói võ lâm Bắc Yên cực kỳ yên ổn, không có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Mai Khinh Liên vươn tay nói: “Tới Thương Lan Kiếm Tông một chuyến có gì tốt cầm về không? Đừng ăn mảnh đấy nhé.”

Sở Hưu đưa bản sao chép tàn quyển Vạn Kiếm Quy Tông cho nàng rồi nói: “Đúng là nhận được đồ tốt, đáng tiếc đó là truyền thừa, không đưa cho người khác được. Đây là tàn quyển của công pháp Thẩm Bạch từng tu luyện, là một môn kiếm kỹ chí cường.”

Mai Khinh Liên lật vài lần rồi ném sang một bên, có là kiếm kỹ chí cường nàng cũng chẳng hứng thú.

Nàng không phải Sở Hưu, không có tinh lực tu luyện nhiều công pháp phức tạp như vậy.

Mai Khinh Liên chỉ cần tu luyện Xá Nữ Đại Pháp tới cực hạn là được. Còn về những thứ khác, nàng không dư thừa tinh lực mà tu luyện kiếm đạo gì đó.

Sở Hưu cũng không tiêu hóa hoàn toàn truyền thừa kiếm đạo mà vị cường giả kia lưu lại.

Thứ này y nhất định phải lĩnh ngộ, sửa chữa thành võ đạo thích hợp cho bản thân, cho nên rất hao phí thời gian.

Sau khi bố trí mọi việc xong, Sở Hưu lập tức tiến vào bế quan.

Nửa tháng sau, không đợi Sở Hưu xuất quan, Triệu Thừa Binh đã tới tìm hắn, nói là có chuyện bẩm báo.

Sở Hưu ra khỏi mật thất hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Triệu Thừa Binh trầm giọng nói: “Là Thẩm Trường Minh của Thẩm gia trang, hắn nói tìm được một người có quan hệ với đại nhân ngài.”

Sở Hưu kinh ngạc nói: “Có liên quan tới ta? Ai cơ?”

Triệu Thừa Binh nói: “Là một đệ tử Tụ Nghĩa Trang ngày trước bàn luận một số chuyện liên quan tới ngài, bị Thẩm Trường Minh phát hiện sau đó dẫn tới đây.”

Sở Hưu nhíu mày, hóa ra là chút chuyện nhỏ như vậy ư?

Sau khi Nhiếp Nhân Long bỏ mạng, Tụ Nghĩa Trang đã bị hủy diệt, mặc dù còn không ít đệ tử Tụ Nghĩa Trang lưu lạc bên ngoài, nhưng Sở Hưu không hề để ý.

Không có Nhiếp Nhân Long, Tụ Nghĩa Trang chỉ là năm bè bảy đảng mà thôi, không có uy hiếp gì.

Cho nên một số đệ tử Tụ Nghĩa Trang đều âm thầm mắng chửi y, thật ra cũng không quan trọng gì. Thẩm Trường Minh mang đối phương tới đây đúng là chuyện bé xé ra to.

Đương nhiên Sở Hưu không thể nói như vậy, làm vậy quá đả kích tinh thần làm việc của đối phương.

Cho nên y đành đáp: “Mang đối phương tới đây.”

Một lúc lâu sau, Triệu Thừa Binh mang theo Thẩm Trường Minh đến. Khi thấy Sở Hưu, Thẩm Trường Minh trực tiếp cúi người hành lễ, dùng giọng điệu nịnh bợ nói: “Chúc mừng đại nhân giương oai tại Ngụy Quận, ngay cả Ngũ Đại Kiếm Phái cũng thất bại tan tác bỏ chạy dưới tay ngài.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận