Côn Luân Ma Chủ

Chương 1871: Giáo chủ Phạm Giáo và Thế Tôn

Bên khác lại lạnh lẽo yêu dị, biểu cảm dữ tợn khắc bạc, như Tu La chuyển sinh, khiến người ta có cảm giác không rét mà run.

Hắn chính là giáo chủ Phạm Giáo, là cường giả Võ Tiên cửu trọng thiên đứng trên đỉnh Đại La Thiên.

Giáo chủ Phạm Giáo không có tên, vì từ khi hắn tiếp nhận chức vị giáo chủ Phạm Giáo, hắn đại diện cho Phạm Giáo, cho nên không cần tên họ.

Cũng như Thế Tôn của Thiên La Bảo Tự và Đạo Tôn của Tam Thanh Điện.

Bọn họ không đại diện cho chính mình, mà đại diện cho truyền thừa và đạo thống sau lưng mình.

Tên họ là của mình, là không quan trọng.

Danh hiệu lại là của tông môn, chỉ cần một ngày bọn họ còn ngồi trên chức vị đó, danh hiệu đại diện cho bọn họ.

“Tham kiến giáo chủ!”

Lâu Na Già, Diêm Ma và đông đảo cung chủ đệ tử tinh nhuệ của Phạm Giáo đồng thời quỳ xuống làm lễ.

Nhưng ngay lúc này, trong hư không lại hiện lên hai bàn tay khổng lồ, đánh thẳng về phía hai người.

Hai vị này đều là Võ Tiên bát trọng thiên, nhưng thậm chí không dám trốn khỏi hai bàn tay đó, lập tức bị đánh bay ra ngoài, tạo thành hai cái hố lớn.

“Rác rưởi! Ngu ngốc! Khốn kiếp!”

Gương mặt dữ tợn bên phải của giáo chủ Phạm Giáo quát lớn: “Bao năm qua, đã bây giờ Phạm Giáo ta thua thảm như vậy chưa?

Vishnu Điện một trong Tam Đại Điện bị hủy diệt, bí pháp và thành quả nghiên cứu của Phạm Giáo ta trong vạn năm qua đều bị người khác cướp đoạt.

Trước đó ta đã nói với các ngươi như thế nào? Cho dù ta phái hai con heo ở lại trông nhà cũng chẳng thua thảm như vậy!”

Khóe miệng Lâu Na Già và Diêm Ma chảy máu, nhưng bọn họ không dám lau, cũng không dám giải thích, chỉ vội vàng quỳ xuống nói: “Thuộc hạ có tội, xin giáo chủ trách phạt!”

Lúc này gương mặt thiện bên trái của giáo chủ Phạm Giáo lại nhẹ nhàng mở miệng nói: “Các ngươi còn biết mình có tội?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không phải chỉ trách các ngươi, đám lừa trọc Thiên La Bảo Tự trông thì mắt rậm mày to, ngay thẳng không có tâm cơ, nhưng trên thực tế trong lòng lại cực kỳ bẩn thỉu, âm mưu quỷ kế gì cũng dùng được.

Tên Sở Hưu diệt Vishnu Điện cũng không phải hạng dễ đối phó, theo tin tức vừa nhận được, ngay cả lão già La Sơn kia tập hợp nhiều lực lượng như vậy mà còn thua dưới tay hắn.

Cưỡng ép điều động Thông Thiên Kiếm, theo lời đồn đại trên giang hồ, e là La Sơn không cố được bao lâu nữa, thậm chí có người nói La Sơn đã chết, chẳng qua Thiên Hạ Kiếm Tông phô trương thanh thế nên không tuyên bố với bên ngoài mà thôi.

Cường giả cửu trọng thiên còn chịu thiệt dưới tay tên Sở Hưu kia, các ngươi bị như vậy cũng có thể hiểu được.”

Lâu Na Già và Diêm Ma lập tức thở dài một tiếng, vội vàng bái lạy tạ ơn nói: ”Đa tạ giáo chủ đã hiểu cho.”

Nhưng ngay sau đó, giọng nói lại thay đổi, đến gương mặt ác.

“Hiểu cái gì mà hiểu! Đánh rắm!

Người ta mạnh là chuyện của người ta, các ngươi yếu là chuyện của các ngươi!

Đã biết Thiên La Bảo Tự khí thế hung hăng như vậy mà còn không thu hồi toàn bộ Vishnu Điện vào tổng bộ Phạm Giáo, trong đầu các ngươi có cái quái gì vậy?”

Lâu Na Già và Diêm Ma nhìn nhau, ánh mắt đầy đau khổ.

Lại nữa rồi.

Thật ra trước đây giáo chủ Phạm Giáo vẫn rất bình thường.

Nhưng trong Đại La Thiên, chỉ cần là cường giả bước lên cửu trọng thiên, không ai không muốn theo đuổi cảnh giới đỉnh cao bên trên cửu trọng thiên.

Thật ra trước đây Võ Tiên ở Đại La Thiên còn chưa chấp nhất đến vậy, nhưng sau khi bọn họ gặp được cường giả năm trăm năm thiếu chút nữa đảo loạn cả Đại La Thiên, gặp cả lão đạo sĩ ở lại trong Đại La Thần Cung, bọn họ mới biết cửu trọng thiên còn xa mới là đỉnh cao.

Bên trên còn có đường, còn có đường càng xa hơn!

Cho nên từ đó trở đi, cường giả cửu trọng thiên trong Đại La Thiên rất ít khi xuất hiện trên giang hồ, tất cả mọi người đều tìm kiếm con đường phía trên đỉnh phong cửu trọng thiên.

Giáo chủ Phạm Giáo cũng vậy, nhưng nhìn từ ngoài vào thì có vẻ hắn đã đi sai đường.

Không biết hắn nghiên cứu cái gì, kết quả là biến mình thành bộ dạng này, người hai mặt, thậm chí tinh thần cũng chia làm hai, thi thoảng lại tinh thần phân liệt.

Tuy thực lực của giáo chủ Phạm Giáo cũng trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng đám thuộc hạ bọn họ lại khổ không thể tả, sợ chọc vào giáo chủ Phạm Giáo trong trạng thái này. Hiển nhiên lúc này hắn đang trong trạng thái như vậy.

Sau khi mắng xối xả hai người, rốt cuộc hai mặt thiện ác của giáo chủ Phạm Giáo cũng hòa hợp một chút.

Hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Ở lại đây trông chừng, ta tới Đông Vực giết Sở Hưu, lấy lại thể diện mà các ngươi đã đánh mất.”

Lâu Na Già sững sờ, vừa định nói gì đó lại bị Diêm Ma ở bên cạnh kéo lại, ra sức đánh mắt cho Lâu Na Già.

Sau khi thân hình giáo chủ Phạm Giáo hóa thành làn sương đen tiêu tán, hắn mới nói: “Bây giờ cảm xúc của giáo chủ đang không ổn định, ngươi cản người làm gì?”

Lâu Na Già cau mày nói: “Giáo chủ không giết được Sở Hưu, chướng ngại quá lớn, ví dụ như...”

Diêm Ma điềm nhiên nói: “Không cần ngươi lấy ví dụ, trong thiên hạ này không phải chỉ có ngươi thông minh, thậm chí giáo chủ còn chưa ra khỏi Tây Vực thì đã về rồi.

Nhưng bây giờ giáo chủ đang nổi nóng, ngươi không để người phát tiết lửa giận trong lòng, chẳng phải chính chúng ta sẽ chịu xui à?”

Lâu Na Già sửng sốt, hắn luôn cảm thấy Diêm Ma là thằng điên chỉ biết chém giết, nhưng bây giờ nhìn lại, ánh mắt hắn nhìn giáo chủ còn chính xác hơn người khác nhiều.

Lúc này trong Tây Vực, giáo chủ Phạm Giáo đi thẳng tới, gió đen càn quét, hầu như không thấy bóng dáng đâu.

Tốc độ của cường giả cửu trọng thiên cực nhanh, chỉ mất một ngày mà hắn đã tới khu vực tiếp giáp giữa Tây Vực và Nam Vực.

Nhưng ở đó lại có một lão tăng.

Mặc bộ đồ tăng rách rưới với hơn trăm miếng vá, hai chân trần trụi, đầu đội nón lá màu vàng khắc đầy kinh văn.

Nón lá kia che khuất nửa trên gương mặt hắn, người ngoài nhìn vào chỉ thấy chòm râu lôi thôi của hắn, tuổi tác cũng không nhỏ.

Ngay khi thấy lão hòa thượng đó, làn sương đen quanh người giáo chủ Phạm Giáo lập tức hóa thành thân hình hắn, lạnh lùng nói: “Lão lừa trọc, ngươi định ngăn cản ta?”

Có thể bị giáo chủ Phạm Giáo để ý tới như vậy, toàn bộ Tây Vực chỉ có một người, đó chính là Thế Tôn thế hệ này của Thiên La Bảo Tự!

Thế Tôn lắc đầu nói: “Không phải bần tăng đang cản ngươi mà là đang chờ ngươi.

Ngươi cũng nghe Đạo Tôn nói rồi đấy, hai giới thượng hạ sắp liên thông, mọi người nên yên ổn chờ đợi kỷ nguyên mới, như vậy không tốt ư?”

“Yên ổn? Con lừa trọc dối trá kia!

Nếu Hóa Sinh Các của Thiên La Bảo Tự các ngươi bị diệt, ngươi có yên ổn được không?”

Thế Tôn nói: “Nhưng không tức là không, thế gian này không có nếu như.”

Giáo chủ Phạm Giáo sắc mặt nhăn nhó, gương mặt ác thậm chí làm cả mặt thiện cũng vặn vẹo theo.

“Lão lừa trọc! Đừng nói mấy lời vô dụng ấy nữa, Thiên La Bảo Tự của ngươi đã được lợi rồi còn định đứng đây khoe mẽ nữa à? Rốt cuộc ngươi có nhường đường hay không?”

Bên dưới nón lá của Thế Tôn không thấy được hai mắt, nhưng lúc này lại có hai điểm sáng lạnh lộ ra.

Hai tay hắn chắp trước ngực, miệng niệm phật hiệu: “Ngươi mắng bần tăng một câu con lừa trọn, bần tăng nhịn.

Ngươi mắng bần tăng hai câu con lừa trọc, bần tăng có thể kiềm chế lửa giận, giữ nguyên tâm cảnh.

Ngươi mắng bần tăng ba câu con lừa trọc..."

Ngay sau đó, Thế Tôn chắp tay trước ngực, toàn bộ bầu trời như bị khép lại.

Trong thiên địa đã không còn vầng thái dương, thay vào đó là một pháp tướng Đại Nhật Như Lai khổng lồ!

“Bần tăng sẽ diệt trừ dị đoan!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận