Côn Luân Ma Chủ

Chương 900: Tam Sinh Chiếu Ảnh, Ma Chủ trong biển máu 1



Trong mắt người thường, đại sư bói toán đều có vẻ cao ngạo lạnh lùng. Sau khi ngươi dâng tiền bạc biếu tặng, hắn mới bấm ngón tay tính toán, vẻ mặt nghiêm túc chỉ tay, đỉnh đầu ngươi có điềm hung, gần nhất chắc chắn có họa sát thân.

Trước kia khi bói toán đoán mệnh cho người khác, Viên Cát đại sư đương nhiên cũng ra vẻ như vậy. Chỉ có điều giờ đã thành thủ hạ Sở Hưu, hắn cũng khôi phục bộ dáng vốn có, vô cùng hèn mọn nịnh bợ.

Mai Khinh Liên thấy Viên Cát đại sư xong, ấn tượng đầu tiên chính là như vậy. Cho nên nàng rất kinh ngạc nhìn Sở Hưu một hồi, ý là ngươi tới Tây Sở một khuyến, khuấy động bao gió tanh mưa máu như vậy, cuối cùng lại mang một tên thế này về?

Sở Hưu nhún vai một cái nói: “Đừng trông mặt mà bắt hình dong, vị Viên Cát đại sư này thật sự có bản lĩnh đấy!”

Sở Hưu thật sự không tâng bốc Viên Cát, lão đạo sĩ này mặc dù hơi hèn mọn, có điều sau khi hắn tới Tây Sở lại được cả Thiên Sư Phủ tiếp kiến. Đây không phải chỉ là nể mặt Trương Toàn Tông, về mặt bói toán hắn thật sự có trình độ không tệ.

Sau khi chào hỏi vài tiếng, Sở Hưu dẫn Viên Cát đại sư vào trong mật thất, giao Xá Thần Ngọc cho Viên Cát đại sư, để hắn dùng Xá Thần Ngọc thi triển bí pháp Tam Sinh Chiếu Ảnh.

Khi ở Tây Sở, Sở Hưu đã muốn làm vậy. Có điều nơi đó dù sao cũng không phải địa bàn của y. Sở Hưu cũng sợ gặp chuyện bất trắc gì đó, cho nên y cố gắng nhẫn nhịn, đợi về Bắc Yên mới bảo Viên Cát đại sư ra tay bói toán.

Cầm Xá Thần Ngọc, Viên Cát đại sư còn tặc lưỡi cảm thán hai tiếng.

Trước kia nhánh của hắn đã muốn có thứ này từ lâu rồi, chỉ có điều nhánh thầy tướng của hắn chưa từng có cường giả, đương nhiên không dám tới Đổng gia đoạt lấy thứ này.

Có điều Viên Cát đại sư cũng không dám trì hoãn quá lâu. Hắn đặt Xá Thần Ngọc lên tay, niết một đạo ấn, chỉ trong chớp mắt, một luồng khí tức cực kỳ huyền ảo tỏa ra từ Xá Thần Ngọc.

Viên Cát đại sư trầm giọng nói: “Sở đại nhân, khi phép Tam Sinh Chiếu Ảnh có hiệu quả, nếu ngươi thật sự đoạt xá hay chuyển thế, vậy linh hồn cùng thân thể sẽ không phải như lúc đầu, ngươi sẽ thấy có hai người cùng tồn tại!”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, theo hành động của Viên Cát đại sư, tinh thần lực truyền vào cơ thể y. Trong tình hình Sở Hưu không phản kháng, tinh thần lực của Sở Hưu dần dần truyền vào một thế giới màu trắng xám.

Trong thế giới màu trắng xám này, Sở Hưu không thấy hai người cùng tồn tại mà thấy hình dáng Lâm Diệp trong kiếp trước. Chuyện này khiến Sở Hưu lập tức nhíu mày.

Theo lời Viên Cát đại sư đã nói, nếu mình là người đoạt xá hay chuyển thế, đáng lẽ ra giờ nên xuất hiện hai bóng người mới đúng.

Một là bộ dáng Sở Hưu kiếp trước, một là bộ dáng Sở Hưu hiện tại.

Nhưng trước mắt lại chỉ có một, hơn nữa vì sao lại là bộ dáng kiếp trước?

Không đợi Sở Hưu nghĩ nhiều, thân hình kia lại đột nhiên biến đổi, từ bộ dáng Lâm Diệp kiếp trước biến thành bộ dáng Sở Hưu kiếp này.

Hai gương mặt liên tục biến đổi, nhưng tới cuối cùng ngay khung cảnh đầy sương mù mông lung cũng xuất hiện biến hóa. Xung quanh không ngờ lại hóa thành màu máu, thiên địa này đột nhiên biến thành huyết hải u minh!

Tinh thần Sở Hưu lơ lửng trong biển máu này. Thân thể không ngừng biến ảo đứng trong biển máu, đột nhiên ngẩng đầu lên như có tư tưởng, nhìn về phía Sở Hưu. Gương mặt hắn mang theo nụ cười khó lường, cùng lúc đó hai gương mặt đồng thời mơ hồ, trên thân thể lại hiện lên gương mặt thứ ba.

Đó là một gương mặt Sở Hưu chưa từng chứng kiến, không nhìn rõ tuổi tác, có vẻ rất trẻ, nhưng trong mắt lại mang theo vẻ tang thương vô hạn.

Ngũ quan tướng mạo của hắn đều rất rõ ràng, nhưng Sở Hưu lại không cách nào miêu tả lại rốt cuộc trông hắn ra sao. Thậm chí y không thể hồi tưởng lại dung mạo này trong lòng, cho dù gương mặt này đang ngay trước mắt y!

Đây là một cảm giác cực kỳ quỷ dị, hết sức mất tự nhiên, khiến Sở Hưu cảm thấy mất tự nhiên tới muốn phát điên.

Thân hình kia bước từng bước một trong biển máu, chỉ trong chớp mắt biển máu bốc lên, vố số khô lâu lệ quỷ không ngừng kêu gào, xé rách. Chỉ chớp mắt sau, Sở Hưu như rơi vào Hoàng Tuyền Địa Ngục!

Gương mặt kia nhìn về phía Sở Hưu, dùng một giọng điệu khó tả cảm khái: “Rốt cuộc ngươi cũng đến, ta chờ ngươi rất lâu rồi!”

Lời nói như với tình nhân này lại khiến Sở Hưu rùng mình, vì giọng nói đó giống hệt y!

Một tiếng nổ lớn vang lên, tất cả mọi thứ trước mắt vỡ vụn. Một tiếng ‘rắc’ cũng theo đó truyền tới, Xá Thần Ngọc trong tay Viên Cát đại sư không ngờ lại trực tiếp vỡ vụn.

Nhìn Xá Thần Ngọc vỡ vụn trong tay mình, lại nhìn Sở Hưu sắc mặt trắng bệch, mặt mũi đầy mồ hôi lạnh như vừa vớt trong chum nước ra. Viên Cát đại sư vẻ mặt kinh ngạc, tình hình rốt cuộc ra sao?

Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn vận dụng thuật Tam Sinh Chiếu Ảnh, nhưng trong điển tịch truyền thừa của tổ tiên có ghi lại tình hình khi sử dụng bí pháp này. Đây là một bí pháp hết sức bình thản, không có phản phệ gì mới đúng.

Hơn nữa thuật Tam Sinh Chiếu Ảnh mặc dù tiêu hao rất lớn, nhưng Xá Thần Ngọc hoàn toàn chịu đựng được tiêu hao này. Sao giờ ngay Xá Thần Ngọc cũng nát?

Sở Hưu há miệng thở hổn hển, lau mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu, nhắm mắt hồi tưởng cẩn thận. Nhưng hắn có cố nhớ thế nào cũng không nhớ được gương mặt người kia.

Viên Cát đại sư thận trọng nói: “Sở đại nhân, ngài không sao chứ?”

Sở Hưu lắc đầu nói :”Không sao.”

Đột nhiên Sở Hưu chợt nhìn sang phía Viên Cát đại sư, giọng điệu lạnh lẽo: “Chuyện hôm nay không được phép nói cho bất cứ ai!”

Bị Sở Hưu nhìn một cái, trong lòng Viên Cát đại sư thầm run rẩy.

Không biết có phải ảo giác không, cái nhìn vừa rồi của Sở Hưu không ngờ lại khiến hắn có cảm giác hai mắt y đỏ bừng như máu, trong đó biển máu vô tận như ẩn như hiện, quả thật hung ác kinh khủng tới cực điểm.

Trong tình huống bình thường, mặc dù Sở Hưu cũng rất hung dữ, có điều hung dữ chỉ là tính cách. Thế nhưng cái nhìn vừa rồi lại khiến Viên Cát đại sư cảm thấy như đặt mình trong U Minh Địa Ngục, hồn phách đều bị kéo ra.

Nhưng khi nhìn lại, ánh mắt Sở Hưu đã khôi phục bình thường, chỉ hóa thành ánh mắt uy hiếp bình thường.

Viên Cát đại sư trong lòng run rẩy, vội vàng gật đầu nói: “Sở đại nhân xin cứ yên tâm. Hôm nay lão đạo ta là kẻ mù kẻ điếc, không thấy gì, cũng không nghe được gì?”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, phất phất tay để Viên Cát đại sư đi ra.

Những thứ thấy được trong ảo cảnh của Xá Thần Ngọc khiến Sở Hưu biết thêm đôi chút về bí ẩn trên người mình, mặc dù càng khó lòng phân biệt, có điều chí ít y cũng có một suy đoán mơ hồ.

Nhưng người này nói ‘rốt cuộc ngươi cũng đến’ là có ý gì? Hắn đang chờ mình? Chờ mình ở đâu? Trong mình hà huyết hải kia? Chờ mình làm gì?

Câu hỏi liên tiếp xuất hiện khiến đầu óc Sở Hưu như muốn nổ tung. Y lắc lắc đầu, tạm thời không nghĩ tới chuyện này nữa.

Ổn định lại tâm tình, Sở Hưu ra khỏi mật thất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận