Côn Luân Ma Chủ

Chương 1658: Đánh đâu thắng đó

Trong số những người ở đây, chỉ có hắn từng thấy Sở Hưu xuất thủ, cũng biết thực lực của Sở Hưu, cho nên cực kỳ e ngại Sở Hưu.

Nhưng hắn cũng không ngờ, cho dù như vậy hắn vẫn đánh giá thấp Sở Hưu. Với lực lượng của quyền vừa rồi, liệu ai có thể cản nổi? Cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền mà thi triển thần thông, đúng là ức hiếp người khác!

Võ giả Chiến Võ Thần Tông nổi giận gầm lên một tiếng, không thể lo nghĩ quá nhiều, dồn tất cả lực lượng xung quanh mình vào một tay. Lực lượng khí huyết ầm ầm bộc phát, ngưng tụ thành một pháp tướng ma thần sau lưng hắn, uy thế cũng cực kỳ bất phàm.

Chỉ có điều pháp tướng hư ảo va chạm với Pháp Thiên Tượng Địa thực thể, pháp tướng lập tức vỡ nát, chiến giáp trên người võ giả Chiến Võ Thần Tông kia thậm chí không kiên trì được một giây đã phát ra tiếng rạn nứt, sau đó bừng sáng, vỡ nát hoàn toàn.

Thân thể hắn cũng bị luồng sức mạnh hùng hồn này làm cho vỡ vụn, từ cánh tay đến bả vai trực tiếp nổ tung thành một làn sương máu!

Dưới Pháp Thiên Tượng Địa, võ giả Chiến Võ Thần Tông kia trực tiếp bị đánh bay như con búp bê vải rách nát, toàn thân đầy vết máu, không rõ sống chết.

“Thứ nhất!”

Sở Hưu thần sắc không hề thay đổi, thân hình nhìn về phía võ giả Đại Thiên Môn lơ lửng giữa không trung, không mang theo sát ý nhưng lại khiến võ giả Đại Thiên Môn kia lạnh toát từ đáy lòng đến đỉnh đầu.

Nửa bước Võ Tiên thì sao? Huyết Hà lão tổ cũng chết trong tay y.

Cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong thì sao? Minh Huyền Vũ cũng bị y truy sát như chó mất chủ.

Tuy Sở Hưu không cách nào làm được như Trần Thanh Đế, vừa đột phá đã có thể áp đảo hoàn toàn võ giả cùng cấp, nhưng y cũng không hề kém.

Y là phân hồn của Độc Cô Duy Ngã, hiện tại y cũng hiểu sự tồn tại của mình là rất đặc biệt, sau đó y còn được Thiên Hồn truyền thụ võ đạo.

Có thể nói cả Đại La Thiên và hạ giới, không ai có tài nguyên phong phú như y.

Trong tình huống đó, nếu Sở Hưu còn chưa thể tung hoành trong cùng cấp bậc, vậy y lấy gì ra đấu với Mệnh Hồn trong Hoàng Tuyền Thiên? Tắm rửa sạch sẽ rồi cởi sạch đồ chờ người ta hấp thu dung hợp đi.

Sở Hưu thu hồi Pháp Thiên Tượng Địa, thân hình như quả đạn pháo nhảy lên không trung, trực tiếp xuất đao chém về phía võ giả Đại Thiên Môn.

Võ giả Đại Thiên Môn kia kêu lên một tiếng kỳ quái, hai tay lấp lóe ánh sáng, từng trận bàn được ném ra, chớp mắt đã hóa thành đại trận nghênh tiếp Sở Hưu đang lao tới.

Nhưng còn chưa hết, võ giả Đại Thiên Môn kia lại ném ra một đống con rối cơ quan cùng với đủ thứ cạm bẫy, ánh sáng bảy màu lập tức bao phủ, tất cả đều nhắm vào Sở Hưu.

Đại Thiên Môn am hiểu nhất là những thứ linh tinh như vậy, nhưng lúc này dốc hết vốn liếng trút ra, uy thế cực kỳ kinh người.

Cùng lúc đó, võ giả của Thiên Hạ Kiếm Tông sắc mặt lạnh lẽo, căn bản không quan tâm Sở Hưu vừa đấm một quyền phế bỏ một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Kiếm trảm nhật nguyệt, kiếm khí cực hạn ngưng tụ trên mũi kiếm.

Đó là kiếm khí thuần khiết nhất, cũng là kiếm khi cực hạn,không bao hàm bất cứ thuộc tính nào, có thể phá vỡ hư không, chém tan hết thảy!

Kể cả kiếm khách của Thiên Hạ Kiếm Tông cũng không mấy ai ngưng tụ được kiếm khí thuần túy đến vậy.

Cho nên kiếm này phát sau mà tới trước, kiếm khí chưa tới, kiếm ý đã tới.

Nhưng một khắc sau, sắc mặt vốn bình tĩnh lại đột nhiên thay đổi.

Dưới chiêu kiếm này, thân hình Sở Hưu nhấp nhô như gợn sóng rồi vỡ vụn.

“Ảo thuật! Là ảo thuật!” Hắn vô thức quát khẽ.

“Giờ mới phát hiện? Muộn rồi!”

Sau khi Sở Hưu dứt lời, thân hình y đã xuất hiện ở sau lưng võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông kia từ lúc nào không biết.

Đao mang vô tận bao phủ lấy hắn, xé tan thiên địa, đao ý cường đại đủ phá hủy hết thảy, có lẽ kém thuần túy hơn kiếm ý của đối thủ nhưng lại mang theo ý cảnh sắc bén cực hạn và cuồng bạo phá hủy!

Thân ở trong đao mang vô tận chém xuống, trên trời dưới đất, khắp nơi đều là đao mang sắc bén tới cực hạn.

Võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông kia nổi giận gầm lên một tiếng, từng luồng khí huyết tỏa ra quanh người. Những khí huyết đó ngưng tụ thành kiếm ý, bám lấy quanh người hắn, khiến thân thể hắn như một thanh huyết kiếm sắc bén vừa rời vỏ.

Lấy thân hóa kiếm!

Nhưng một khắc sau, Sở Hưu lại thi triển Phá Trận Tử, nhưng lần này y không biến hóa toàn bộ thân thể thành thân thể ma thần mà điên cuồng hấp thu thiên địa nguyên khí, ngưng tụ trong một cánh tay của mình, khiến nó phình to cả trăm trượng. Một bàn tay ầm ầm đập xuống, tựa như trời sụp, trực tiếp đập bay võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông kia!

Kiếm thế vỡ vụn, võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông tuy không chết nhưng cũng trọng thương, không còn sinh khí, chỉ sót lại nửa hơi.

“Thứ hai!”

Sở Hưu lúc lắc vai, không ngờ cánh tay phải lại nổi lên từng vệt huyết văn, chuyện này khiến y cau mày.

Thi triển Pháp Thiên Tượng Địa nhiều lần như vậy, Sở Hưu đã có thể khống chế thức thần thông này tới mức tự nhiên. Cho nên y còn muốn thử nghiệm, chỉ dùng Pháp Thiên Tượng Địa biến hóa một bộ phận, có lẽ như vậy tiêu hao sẽ nhỏ hơn. Dù sao với lực lượng hiện tại của Sở Hưu, y chỉ có thể thi triển Phá Trận Tử đánh được ba đến năm quyền. Đây đã là cực hạn, đánh thêm sẽ tổn hại tới bản nguyên.

Nhưng sát ý tưởng thì hay, cũng đúng là tiết kiệm được không ít lực lượng, nhưng thân thể của Sở Hưu lại không chịu nổi.

Con người là một chỉnh thể, lực lượng hội tụ toàn thân và chỉ hội tụ trên một cánh tay là hai chuyện khác nhau.

Ngẩng đầu nhìn võ giả Đại Thiên Môn kia, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ngươi là thứ ba!”

Võ giả Đại Thiên Môn kia run rẩy, mang theo đống đồ linh tinh của mình trực tiếp quay người bỏ trốn.

Hắn là trưởng lão trong Đại Thiên Môn, trong Nam Vực cũng coi là người có tiếng tăm có số má, nhưng xưa nay chưa từng thấy ai kinh khủng như Sở Hưu.

Giao chiến với kẻ này, ngươi không thể thả lỏng dù chỉ một giây. Chỉ cần sai một bước thôi, kết cục chờ đợi ngươi không phải chết cũng là tàn phế!

Vô địch trong cùng cấp độ, kẻ này đã không phải người hắn có thể đối đầu.

Bất luận là tên kiếm điên của Thiên Hạ Kiếm Tông, hay gã cao to cơ bắp của Chiến Võ Thần Tông, ai cũng mạnh hơn hắn. Bây giờ bọn họ đều bị phế bỏ, mình còn đánh cái gì nữa?

Nhìn võ giả Đại Thiên Môn kia chạy trốn, Sở Hưu nheo mắt, cong cánh tay thành kéo cung, thi triển Diệt Tam Liên Thành Tiễn. Chỉ trong chớp mắt năm mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn đồng thời bắn ra, nhắm vào võ giả Đại Thiên Môn, lập tức khiến đối phương hú lên quái dị, bỏ trốn càng điên cuồng.

Năm mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn còn không giết được một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng đối phương đã sợ vỡ mật, Sở Hưu cũng không muốn đuổi giết.

Y tới để cướp hạt nhân, không phải để giết người, y cũng chưa giết tới đỏ cả mắt.

Nhưng khi Sở Hưu quay đầu lại nhìn về phía võ giả Cực Lạc Ma Cung đang giao đấu với Lục Giang Hà và Lục Tam Kim, ánh mắt hắn không khỏi lóe lên sát ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận