Côn Luân Ma Chủ

Chương 1647: Động thiên phúc địa 1

Động thiên phúc địa đột ngột xuất hiện này không phải thứ Phương Ứng Long có thể mở ra ngay lúc này.

Phải nói tuy Phương Ứng Long có thể dùng sức mạnh phá vỡ trận pháp, nhưng rất dễ khiến động thiên phúc địa này bị hủy theo.

Nhìn Diệp Duy Không, Phương Ứng Long lạnh nhạt nói: “Diệp Duy Không, ngươi rất may mắn, dẫn người của Hàn Giang Thành các ngươi rút lui đi, nếu không Hàn Giang Thành không giữ nổi chút sinh cơ cuối cùng đâu!”

Diệp Duy Không hừ lạnh một tiếng nói: “Hàn Giang Thành ta không cách nào giữ được sinh cơ, đây là điều Lăng Tiêu Tông các ngươi mong muốn à? Lăng Tiêu Tông các ngươi tính kế quá nhiều, duy trì địa vị bá chủ Đông Vực cũng được, nhưng luôn có lúc tình thế vượt ngoài khống chế của các người!”

Nói xong câu này, Diệp Duy Không trực tiếp quay người bỏ đi, trước khi đi còn nhìn Sở Hưu một hồi lâu, ánh mắt không hề che giấu sát ý.

Sở Hưu không hề e ngại, trực tiếp nhìn thẳng lại.

Do vấn đề khu vực Nam Man, mâu thuẫn giữa hắn và Diệp Duy Không Hàn Giang Thành đã không cách nào hóa giải.

Dù sao cũng đã kết thù, có bị ghi hận cũng đã sao? Tuy cảm giác bị một cường giả cảnh giới Võ Tiên thù hận cũng chẳng tốt đẹp gì.

Phương Ứng Long lạnh lùng nói với Sở Hưu: “Căn cứ theo ước định trước đó, ta đã giúp ngươi giải quyết Diệp Duy Không, hiện tại tới phiên Hoàng Thiên Các các ngươi tuân thủ lời hứa, giao một quận ra, đừng để ta tự mình tới Bạch Đế Thành để lấy.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Yên tâm đi, chuyện Hoàng Thiên Các đã đáp ứng, chắc chắn sẽ không đổi ý.”

Dù sao quận đó cũng là của Hoàng Thiên Các, không phải của Sở Hưu, đương nhiên y sẽ không đau lòng.

Nhìn thoáng qua ngôi mộ lớn kia, Phương Ứng Long trầm giọng nói: “Động thiên phúc địa này xuất thế, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều cường giả vào trong tranh đoạt.

Đặc biệt là địa điểm động thiên phúc địa này xuất hiện lại rất khó xử, không thuộc về Đông Vực ta mà ở khu vực Nam Man.

Cho nên đến lúc đó, không khéo còn có đại tông môn và cường giả Nam Vực tới tranh giành, đương nhiên võ giả Đông Vực chúng ta phải liên kết lại, đối phó với người ngoài rồi mới phân chia lợi ích.

Chuyện này sau khi về ngươi báo với Xung Thu Thủy. Bên phía ta, sau khi về Lăng Tiêu Tông ta cũng mời một số tông sư trận pháp tới, phá giải trận pháp trời sinh trong động thiên phúc địa này.”

Sau khi nói xong Phương Ứng Long trực tiếp quay người rời khỏi.

Hắn không sợ Hoàng Thiên Các đi vào động thiên phúc địa này trước, Xung Thu Thủy cũng là cường giả cảnh giới Võ Tiên, Hoàng Thiên Các cũng có nội tình truyền thừa, hắn cũng biết hậu quả nếu cưỡng ép phá vỡ tòa động thiên phúc địa này.

Một lát sau Xung Thu Thủy từ đằng sau chạy tới.

Nhưng bộ dạng của Xung Thu Thủy khá thê thảm, sắc mặt trắng bệch, ngay cả Sở Hưu cũng có thể cảm giác được khí tức của hắn khá bất ổn.

Sở Hưu kinh ngạc nói: “Các chủ, ngươi bị thương nghiêm trọng đến vậy à?”

Xung Thu Thủy hừ lạnh một tiếng nói: “Chẳng lẽ sư phụ ngươi không dạy ngươi về chênh lệch giữa cảnh giới Võ Tiên à? Kém một trọng thiên còn có thể bù đắp được, nhưng bọn họ hơn ta tới ba bốn trọng thiên, có thể ngăn cản lực lượng của bọn họ là tốt lắm rồi.”

Thật ra chuyện này cũng không có gì mất mặt, dù sao hai người đó một thì được công nhận là đệ nhất cường giả Đông Vực, một lại là thành chủ Hàn Giang Thành thanh danh vang dội khắp Đại La Thiên trong mấy trăm năm gần đây.

“Diệp Duy Không đi rồi?”

Sở Hưu chỉ ngôi mộ khổng lồ trước mặt nói: “Hai người bọn họ giao thủ tạo thành lực lượng quá mạnh, dẫn tòa động thiên phúc địa này xuất thế, đương nhiên không đánh được nữa.

Nhưng đây cũng là chuyện tốt, Hoàng Thiên Các chúng ta ở gần đây, sau khi tòa động thiên phúc địa này mở cũng có thể được chia chút lợi lộc.”

Xung Thu Thủy thở dài lắc đầu nói: “E là không dễ như vậy, ta thà bỏ qua động thiên phúc địa này, tốt nhất là xử lý lão già Diệp Duy Không kia đi.

Lần này lão già Diệp Duy Không trọng thương mà không chết, khi hắn xuất thủ lần nữa, e là không dễ giải quyết như vậy đâu.

Còn tòa động thiên phúc địa này, tuy cách Hoàng Thiên Các chúng ta gần nhất, nhưng là ở sâu trong khu vực Nam Man, e là sẽ đánh động đám người ở Nam Vực.

Đám người Nam Vực kia không có ai là dễ chọc.

Thời gian tới đây ta sẽ lưu lại tại nơi này, đợi người của Lăng Tiêu Tông tới rồi mới tranh đoạt.

Chuyện này liên quan tới hai vực, không phải chuyện mà một môn phải có thể quyết định được, người cầm đầu vẫn phải để Lăng Tiêu Tông.

Thân là đại phái đệ nhất Đông Vực, Lăng Tiêu Tông vốn đã rất uy phong, cho nên tới thời khắc mấu chốt Lăng Tiêu Tông cũng phải ra mặt đại diện cho Đông Vực.”

Sau khi trở thành các chủ Hoàng Thiên Các, tính cách Xung Thu Thủy cũng thay đổi nhiều, trở nên bình tĩnh hơn nhiều.

Nếu là lúc trước, chắc chắn Xung Thu Thủy sẽ không nói những lời có vẻ hèn nhát như vậy, còn bây giờ lại cực kỳ tự nhiên. Chỉ cần bảo tồn lực lượng của Hoàng Thiên Các, có chuyện gì mà Xung Thu Thủy không làm được?

Mấy ngày sau, khu vực Nam Man cũng trở nên náo nhiệt, không ít võ giả Đông Vực nghe nói có động thiên phúc địa xuất thế, lao nhao tới xem xét. Có lẽ còn có người ôm tâm tư kiếm một chén canh, tuy rất nhiều người cũng biết, trước mặt đại phái đỉnh phong, thậm chí bọn họ còn không có tư cách uống nước canh, nhưng bọn họ vẫn tới.

Dù sao động thiên phúc địa xuất thế là chuyện rất hiếm thấy, phải nói là nhiều năm nay chưa từng thấy.

Trong thời thượng cổ, khi những tông môn này vừa tới Đại La Thiên, thật ra có không ít động thiên phúc địa tồn tại, thậm chí một số đại phái còn thành lập xung quanh những động thiên phúc địa kia.

Nhưng đã nhiều năm trôi qua, hầu hết động thiên phúc địa đều đã được khai quật, rất ít khi nghe tin động thiên phúc địa hiện thế. Chuyện trăm ngàn năm khó gặp một lần, đương nhiên đại đa số người trong giang hồ không muốn từ bỏ.

Trong thời gian chờ Lăng Tiêu Tông tới, Sở Hưu chỉ sắp xếp một chút chuyện về cứ điểm Nam Man của mình, chú ý ẩn giấu, ngoài ra còn liên hệ với Thiên Hồn một lần.

Thiên Hồn bảo Sở Hưu chớ đi theo con đường cũ của Độc Cô Duy Ngã, nhưng con đường cũ này là chỉ học tập bắt chước con đường võ đạo của Độc Cô Duy Ngã, còn một số kinh ngạc tu luyện võ đạo thì không quan trọng.

Thậm chí cùng một loại võ kỹ, cho dù là võ kỹ được truyền thừa từ Độc Cô Duy Ngã, chỉ cần Sở Hưu đưa võ đạo của mình vào, con đường của y trong tương lai cũng khác với Độc Cô Duy Ngã.

Khi liên hệ lại với Sở Hưu, Thiên Hồn hài lòng gật đầu: “Không tệ, rất không tệ, thực lực của ngươi đã mạnh hơn nhiều so với lúc trước.”

Sở Hưu kinh ngạc nói: “Liên hệ nguyên thần đơn thuần mà ngươi cũng cảm giác được thực lực cụ thể của ta à?”

Thiên Hồn cười nói: “Trước đây ngươi ta vốn là một thể, đương nhiên là cảm ứng được rồi, chẳng qua ký ức của ngươi đã bị tẩy hết, cho nên ngươi không cảm ứng được ta, nhưng ta có thể cảm ứng rõ ràng về ngươi.”

Thiên Hồn nói rất hợp lý, nhưng Sở Hưu lại cảm thấy có gì đó không được tự nhiên, y không muốn người khác cảm giác được mình, cho dù người này và y từng là một thể đồng nguyên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận