Côn Luân Ma Chủ

Chương 1872: Cơn thịnh nộ của Mạnh Tinh Hà 1

Nam Vực và Đông Vực giao chiến, ở Tây Vực hai cường giả cửu trọng thiên cũng giao thủ.

Toàn bộ Đại La Thiên chỉ có Bắc Vực là yên ổn nhất.

Có lẽ vì ở đó có Đạo Tôn, bất cứ ai dám gây chuyện ở Bắc Vực đều là tự tìm đường chết.

Cực Bắc, trên Thiên Trụ Sơn.

Sau khi Mạnh Tinh Hà dạy đệ tử Tinh Hà Võ Viện xong lại trở về đỉnh núi chơi cờ.

Không ai biết Mạnh Tinh Hà đang đánh cờ với ai, có lẽ là với bản thân mình, cũng có thể là thiên địa này.

Bên phía Đông Vực, Côn Luân Ma Giáo của Sở Hưu phát triển không tệ, Tinh Hà Võ Viện phát triển càng không tệ.

Dù sao Mạnh Tinh Hà cũng có thanh danh, đây là chí cường giả Võ Tiên cửu trọng thiên, là người nổi trội trong giới Cổ Tôn.

Có Mạnh Tinh Hà đích thân giảng dạy, đây là đại cơ duyên mà ngày thường có cầu cũng chẳng được, lúc này ai ai cũng có thể nhận được. Một số võ giả tán tu và một số đệ tử đệ tử môn phái nhỏ ở Bắc Vực làm sao lại bỏ qua cho được?

Cho nên có thể nói là rất nhiều võ giả chạy tới gia nhập Tinh Hà Võ Viện.

Thậm chí vì Tinh Hà Võ Viện không có định kiến về môn phái, đôi lúc cả đệ tử xuất thân đại phái như Huyền Thiên Cảnh cũng tới nghe giảng bài.

Đúng lúc này, Mạnh Tinh Hà hạ một quân cờ đen, tinh thần đột nhiên chấn động, cả quân cờ đen lẫn bàn cờ đột nhiên nát bấy.

Mạnh Tinh Hà nhìn hai tay mình, ánh mắt lóe lên vẻ nghi hoặc.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra mà khiến cả Võ Tiên cửu trọng thiên như mình cũng không khống chế được lực lượng?

Lúc này một vị Cổ Tôn khác của Tinh Hà Võ Viện là Phương Đạo Trần đi tới, thận trọng nói: “Viện trưởng, trên giang hồ có tin tức đưa tới, có lẽ có chút nhân quả liên quan tới ngươi.”

Biểu cảm trên mặt Mạnh Tinh Hà không hề thay đổi: “Ồ? Có tin gì?”

Phương Đạo Trần suy đi nghĩ lại, cân nhắc từ ngữ, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, nói một câu.

“Diệp Duy Không chết dưới tay Sở Hưu.”

Nghe xong câu này, biểu cảm trên mặt Mạnh Tinh Hà không hề thay đổi, nhưng Phương Đạo Trần bên cạnh hắn đã lộ vẻ hoảng sợ.

Công pháp của chi phái hắn hết sức kỳ lạ, không sở trường về lực lượng, ngược, lại theo đổi biến hóa nhỏ bé nhất trong lực lượng, dùng nhỏ để thắng lớn.

Cho nên bất cứ chấn động nào dù là nhỏ bé nhất cũng không lừa được hắn, không chỉ lực lượng, tâm cảnh và nguyên thần cũng vậy.

Lúc này tuy biểu cảm của Mạnh Tinh Hà không hề thay đổi, thậm chí lực lượng của hắn cũng không lan tỏa nhưng theo Phương Đạo Trần thấy tâm cảnh của hắn như có sóng lớn ngập trời, càn quét điên cuồng, chẳng khác nào hồng thủy diệt thế!

Đúng là lúc này tâm trạng Mạnh Tinh Hà không bình tĩnh, thậm chí hắn còn giữ được vẻ mặt không hề thay đổi đã là rất khó khăn.

Trước đó trong đại hội Cổ Tôn, Mạnh Tinh Hà đã nói với Sở Hưu, hắn và Diệp Duy Không đã đi theo hai con đường khác nhau, sẽ không can thiệp vào lựa chọn của đối phương, đương nhiên không tính chung ân oán khúc mắc.

Lúc đó Mạnh Tinh Hà cũng nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế, giờ phút này nghe tin Diệp Duy Không đã chết, hắn mới biết mình đã nghĩ sai. Hắn không bỏ được.

Tuy con đường mà hắn chọn khác với Diệp Duy Không, nhưng giao tình cả trăm năm, vô số trận huyết chiến, tình cảm như tay chân, huynh đệ sinh tử, làm sao buông bỏ cho được?

Mạnh Tinh Hà ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, chỉ trong thoáng chốc bỗng như thấy lại người trẻ tuổi mà mình quen biết khi vừa rời khỏi rừng rậm man hoang.

Người trẻ tuổi phóng khoáng hô hào muốn trở thành tông chủ đại phái đệ nhất Đông Vực, giẫm cả Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các xuống dưới chân.

Hào hoa phong nhã, khí phách hào hùng.

Chính vì vậy, Mạnh Tinh Hà luôn bình tĩnh hiền hòa mới bị thu hút, đi theo hắn xông xáo trên giang hồ, sáng lập Hàn Giang Thành, tạo hành một truyền thuyết sống ở giang hồ Đông Vực.

Nhưng sau đó đôi bên lại có khác biệt.

Mơ ước thời niên thiếu sẽ bị thời gian mài mòn.

Mong muốn của Diệp Duy Không là đưa Hàn Giang Thành trở thành đại phái đỉnh cấp ở Đông Vực, không bị Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các ức hiếp.

Hắn làm được, nên không còn mục tiêu, không còn mơ ước khi xưa.

Còn Mạnh Tinh Hà thì khác, mong muốn của hắn to lớn và xa xôi hơn một tòa Hàn Giang Thành, nó ở bầu trời sao vô tận!

Cho nên hai người mỗi bên đi một ngả.

Lúc trước bọn họ vì ước mơ mà đi cùng nhau, sau này cũng vì mơ ước mà bọn họ mỗi người một ngả, đi lên con đường riêng của mình.

Nửa ngày sau, Mạnh Tinh Hà mới nhẹ nhàng thốt lên ba chữ: “Diệp đại ca...”

Đã rất nhiều năm rồi hắn không gọi như vậy, cũng rất nhiều năm rồi chưa từng gặp Diệp Duy Không.

Hắn cho rằng mình có thể buông bỏ, nhưng đại đạo vô tình người hữu tình, giao tình trăm năm sao dễ dàng buông bỏ như vậy được?

Mạnh Tinh Hà giơ tay, một thanh phất trần màu vàng được hắn cầm trong tay, một thanh đạo kiếm với vỏ tử đàn cũng rơi xuống lưng hắn.

Phương Đạo Trần lập tức giật nảy mình: “Viện trưởng, ngươi định làm gì?”

Mạnh Tinh Hà chỉ vào ngực mình nói: “Ta có khúc mắc.

Khúc mắc chưa trừ, đại đạo vô vọng.”

Ta đi chém khúc mắc trong lòng mình.”

Phương Đạo Trần còn định nói gì đó nhưng Mạnh Tinh Hà đã hóa thành ánh sao, biến mất tại chỗ.

Phương Đạo Trần lo lắng tới vỗ đùi.

Đương nhiên hắn biết Mạnh Tinh Hà đi đâu làm gì.

Nếu là lúc khác, đừng nói Mạnh Tinh Hà đi giết Sở Hưu, cho dù hắn diệt sạch Đông Vực cũng chẳng sao.

Nhưng trong thời kỳ mẫn cảm này, tất cả mọi bất ngờ đều có thể làm cho kế hoạch của bọn họ xuất hiện biến số.

Thậm chí bây giờ Phương Đạo Trần cũng không nhịn được oán trách cả Diệp Duy Không đã chết.

Ngươi chết thì chết đi, sao chết rồi còn gây thêm phiền toái cho bên mình.

...

Lúc này Sở Hưu không biết vì một mình y mà tất cả các thế lực ở Đại La Thiên đã rối loạn.

Bây giờ y đang chuẩn bị tổ chức đại hội liên minh Đông Vực.

Bây giờ toàn bộ Đông Vực chỉ còn ba thế lực lớn thật sự tồn tại, Côn Luân Ma Giáo, Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các.

Còn lại các thế lực nhỏ thì năm phần mười gia nhập Côn Luân Ma Giáo, ba phần mười là thế lực phụ thuộc của Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các.

Hai phần mười còn lại là tự do bên ngoài các đại phái.

Thế lực như vậy hoặc là phản ứng chậm chạp, hoặc không có dã tâm gì, hoặc là thực lực tạm được nhưng có chút dã tâm, không cam tâm khuất phục bên dưới thế lực cỡ trung.

Lần này Sở Hưu gọi tất cả bọn họ tới, thật ra chỉ để làm một việc, đó là thống lĩnh dung hợp toàn bộ Đông Vực!

Trong quảng trường của Côn Luân Ma Giáo, người chấp chưởng các thế lực võ lâm Đông Vực lại tụ tập.

Mới cách lần trước bọn họ tập trung ở Côn Luân Ma Giáo chưa lâu, trước đó trong đại điển khai tông lập phái của Côn Luân Ma Giáo, bọn họ là người nắm giữ các thế lực lớn trong võ lâm Đông Vực, đều phái người tới, không ngờ lần tiếp theo lại tới nhanh như vậy.

Lần này mọi người ở đây đều đứng đó thì thầm to nhỏ, cho dù là ngu ngốc đến đâu đi nữa cũng cảm thấy được chút bất an và bất thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận