Côn Luân Ma Chủ

Chương 1648: Động thiên phúc địa 2

“Được rồi, thời gian gấp rút, không nói nhảm nữa, ngươi tới tìm ta có vấn đề gì?”

Sở Hưu nói: “Không phải vấn đề tu luyện mà liên quan tới động thiên phúc địa, cũng là vấn đề bí cảnh trời sinh ở hạ giới.

Trong khu vực Nam Man mà ta quản lý vừa xuất hiện một tòa động thiên phúc địa chưa từng khai thác, chắc chắn sẽ dẫn tới rất nhiều đại phái ra tay tranh giành

Nhưng nơi đó ở sâu trong Nam Man, bất luận cuối cùng ai tới được nơi đó, chắc chắn sẽ chiếm cứ nó, ta lo cứ điểm của mình ở Nam Man sẽ bị phát hiện. Có cách cách nào phá hủy nó bằng lực lượng của ta không?”

Đây mới là chuyện Sở Hưu luôn suy nghĩ trong thời gian qua, nhưng cuối cùng không có cách nào, đành tới nhờ Thiên Hồn trợ giúp.

Thật ra có động thiên phúc địa xuất thế là chuyện tốt, cho dù nó xuất hiện ở cạnh Thương Nam Phủ, Sở Hưu cũng không quan tâm lắm, cùng lắm thì trực tiếp từ bỏ phủ quận trưởng là được.

Nhưng khu vực Nam Man liên quan tới con đường nối với hạ giới, Sở Hưu không thể từ bỏ như vậy được.

Thiên Hồn nhíu mày nói: “Ngươi định phá hủy một động thiên phúc địa? Cái này nói khó thì cũng khó, nói đơn giản thì đơn giản.

Bất luận động thiên phúc địa hay bí cảnh, thật ra đều là tiểu không gian ký sinh trên một thế giới hoàn chỉnh. Bản thân chúng tuy có nguyên khí cực kỳ dồi dào, còn có thể sinh ra đủ thứ dị tượng,, nhưng điều này cũng chứng minh bản thân chúng là không hoàn chỉnh, cực kỳ yếu ớt, chỉ cần có đủ thực lực là có thể hủy diệt nó.

Đương nhiên thực lực hiện tại của ngươi còn kém một chút, cho nên chỉ có thể sử dụng một biện pháp khác, đó là tìm thấy hạt nhân của bí cảnh.”

“Hạt nhân?”

Thiên Hồn gật đầu nói: “Thật ra mỗi bí cảnh đều có một hạt nhân, đó là điểm mà lực lượng trong bí cảnh mạnh mẽ nhất, cũng là thứ chống đỡ cho sự tồn tại của toàn bộ bí cảnh. Chỉ cần hủy diệt thứ này hay nghĩ cách đưa nó ra ngoài, bí cảnh sẽ tự hủy diệt.

Thấy cây cột đang trói ta ở phía sau không? Đó là hạt nhân của tòa Linh Tiêu Cảnh này. Chẳng qua trước đó bản thể của nó chỉ là một cây cột sắt lớn bình thường mà thôi, sau này được đông đảo cường giả Đại La Thiên liên thủ tế luyện thành hình dạng như vậy.

Nếu ngươi may mắn, hạt nhân của bí cảnh kia dễ phá hủy hay lấy đi thì tốt.

Còn nếu giống thứ sau lưng ta, kiên cố tới mức có thể chống cả một tiểu thế giới, vậy ngươi tự nhận xui xẻo thôi.”

Tuy Thiên Hồn chỉ cho Sở Hưu một con đường, nhưng con đường này phải xem vận may.

Hiện tại Sở Hưu cảm thấy có vẻ như phong thủy của Nam Man không được tốt, thường xuyên xảy ra một số chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ, chẳng trách trước đây Hoàng Thiên Các không muốn phát triển ở đây.

Mấy hôm sau, Lăng Tiêu Tông lại đến, hơn nữa còn không chỉ là Phương Ứng Long đích thân tới, mà còn dẫn theo Lệnh Hồ Tiên Sơn và đại lượng tinh nhuệ của Lăng Tiêu Tông. Toàn bộ Lăng Tiêu Tông chỉ lưu lại mình Tần Bách Nguyên trấn thủ.

Tương tự bên Hoàng Thiên Các cũng do Lục Tam Kim dẫn theo tinh nhuệ của Hoàng Thiên Các tới, nhưng so với Lăng Tiêu Tông có vẻ kém hơn nhiều.

Sau khi Lăng Tiêu Tông tới, trực tiếp phong tỏa tòa động thiên phúc địa kia, bắt đầu phá giải đại trận trời sinh trong đó.

Hành động bá đạo này tuy khiến các võ giả Đông Vực khó chịu, nhưng Lăng Tiêu Tông hùng bá Đông Vực đã nhiều năm, cho dù bọn họ có khó chịu thì cũng làm được gì? Đành ngoan ngoãn tránh sang một bên.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trêu tức lại vang lên: “Nam Man này đâu thuộc về Đông Vực các ngươi. Chẳng lẽ Lăng Tiêu Tông các ngươi cho rằng mình không chỉ hùng bá Đông Vực, mà là hùng bá cả Đại La Thiên?”

Đối với âm thanh đột nhiên vang lên này, bất luận là người của Lăng Tiêu Tông hay Hoàng Thiên Các đều không lấy làm lạ.

Xảy ra chuyện như vậy, nếu người của Nam Vực không tới nhúng tay vào mới gọi là chuyện lạ.

Sau khi giọng nói này vang lên, sâu trong rừng rậm Nam Man có khoảng vài trăm võ giả xông ra, thực lực có mạnh có yếu.

Trong đó người vừa mở miệng mặc một bộ chiến giáp màu đen. Chiến giáp đó như không phải chế tạo bằng sắt thép mà là một loại xương cốt kỳ lạ, hình thù kỳ quái, mọc gai ngược, cực kỳ dữ tợn.

Nhưng chủ nhân của chiến giáp diện mạo dữ tợn này lại là một thanh niên trông khá anh tuấn, chỉ có một điểm quỷ dị là hai mắt hắn một có màu đỏ máu, một lại là màu u lam quỷ dị.

Sở Hưu truyền âm của Lục Tam Kim ở bên cạnh: “Vị này là ai?”

Lục Tam Kim biết Sở Hưu ‘quanh năm tu luyện’, không hiểu nhiều về một số cường giả nổi tiếng ở Đại La Thiên, cho nên hắn cũng hạ giọng giới thiệu: “Cung chủ Cực Lạc Ma Cung, Cực Lạc Ma Tôn - Nhan Bi Phong, chí cường giả cảnh giới Võ Tiên tứ trọng thiên.

Nhưng tên này đầu óc không được bình thường, cho nên cũng bị người ta gọi là Nhan Tam Phong, mỗi năm ít nhất cũng nổi điên ba lần.

Tuy người của Cực Lạc Ma Cung hầu như không ai đầu óc bình thường, nhưng đúng là hiếm ai không bình thường tới mức như hắn.”

Sở Hưu còn chưa lên tiếng, Lục Giang Hà ở bên cạnh đã bĩu môi khinh thường nói: “Một cung chủ mà chỉ là Ma Tôn thôi.”

Sở Hưu trừng mắt nhìn Lục Giang Hà, ý bảo hắn ngậm miệng lại.

Hắn phát hiện từ khi Lục Giang Hà bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hắn càng ngày càng ngông nghênh, lúc nào cũng tự xưng là Huyết Hải Ma Tôn.

Trước đó hắn xưng là Huyết Hải Ma Tôn còn có vẻ thiếu tự tin, còn bây giờ đã cực kỳ tự tin.

Nhưng Ma Tôn của người ta với Ma Tôn mà Lục Giang Hà hiểu là hai chuyện khác nhau.

Lục Tam Kim chỉ những người khác nói: “Những người còn lại cũng không phải hạng dễ đối phó.

Người trung niên mặc áo đen luôn chắp tay sau lưng chính là phó cung chủ của Thiên Ma Cung, Viên Không Thành, hắn vừa bước vào cảnh giới Võ Tiên, thực lực khoảng nhị trọng thiên đến tam trọng thiên.

Lão già lôi thôi lếch thếch kia là môn chủ Đại Thiên Môn, Càn Khôn Vạn Pháp - Đào Tiềm Minh, cảnh giới chắc khoảng Võ Tiên tam trọng thiên tới tứ trọng thiên.

Còn gã cao to da ngăm đen mặc chiến giáp kia là diên chủ của Chiến Thần Điện trong Chiến Võ Thần Tông - Tư Không Già La. Người này khá giống với thuộc hạ Kha Sát của ngươi, là hỗn huyết man tộc và nhân tộc. Nhưng đó là chuyện mấy đời trước, trong cơ thể hắn chỉ có một phần nhỏ huyết mạch man tộc.

Kinh khủng nhất lại là thanh niên trông đạm mạc ăn mặc bình thường, lưng đeo trường kiếm kia. Hắn là một trong Tam Đại Kiếm Tôn của Thiên Hạ Kiếm Tông, Thanh Lê Kiếm Tôn - Mộ Bạch Sương, Võ Tiên thất trọng thiên!

Hơn nữa Thiên Hạ Kiếm Tông là lũ kiếm điên, một khi bộc phát toàn lực có phát huy vượt qua bản thân một trọng thiên cũng không phải chuyện khó khăn gì.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận