Côn Luân Ma Chủ

Chương 1630: Tiên là gì? 2

Trước mắt ở chỗ y, thứ duy nhất có thể tính là lá bài tẩy là Vô Căn Thánh Hỏa mà Ngụy Thư Nhai điều khiển, giả mạo Võ Tiên.

Nói thật, chiêu này rất hữu dụng nhưng chỉ dùng được một hai lần mà thôi.

Có thể cáo mượn oai hùm, nhưng một lần còn được, thêm vài lần thì oai hùm cũng chẳng còn.

Sau khi căn dặn xong mọi chuyện, Sở Hưu không lãng phí thời gian, trực tiếp chuẩn bị bế quan.

Hiện tại cảnh giới của Sở Hưu rất kỳ quái. lực lượng nội tình của y rất thâm hậu, cho nên vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền y đã trực tiếp bỏ qua giai đoạn sơ kỳ thích ứng lực lượng, trực tiếp đạt tới khoảng giữa trung kỳ và hậu kỳ.

Nhưng cảnh giới không đồng nghĩa với sức chiến đấu, sức chiến đấu của y vượt xa cảnh giới. Ngoài loại nửa bước Võ Tiên như Tân Già La thì y không chắc thắng, ngay cả loại cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong như Minh Huyền Vũ, y cũng dám đánh một trận.

Cho nên hiện tại Sở Hưu đã có tư cách chạm tới cảnh giới Võ Tiên trong truyền thuyết!

Sở Hưu tay niết ấn quyết, lực lượng nguyên thần của y nhanh chóng tiêu hao.

Ngay thời điểm này, trong Lăng Tiêu Tông, tông chủ Lăng Tiêu Tông Phương Ứng Long đang bế quan đột nhiên mở mắt, đường như hắn cảm giác được có một luồng lực lượng nguyên thần đang rung động, nhưng vừa cảm giác cẩn thận lại thấy biến mất.

Phương Ứng Long lắc đầu nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện.

Lăng Tiêu Tông có nhiều võ giả như vậy, không khéo là ai đó đang tu luyện bí pháp liên quan tới phương diện nguyên thần, có chút động tĩnh cũng rất bình thường.

Còn lúc này ở sâu trong Linh Tiêu Cảnh, Thiên Hồn bị trói trên cây cột đồng xanh bỗng ngẩng đầu lên, khóe miệng nở nụ cười khó tả, lực lượng nguyên thần bắt đầu lan tỏa, từng phù văn lấp lóe hiện lên.

Trong không gian sương mù mông lung, Thiên Hồn nhìn Sở Hưu mỉm cười nói: “Ta thật không ngờ ngươi lại liên lạc với ta nhanh như vậy, ngươi gặp chuyện gì khó giải quyết hay tu luyện có vấn đề gì?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Là chuyện liên quan tới tu hành, ta muốn biết rốt cuộc thế nào mới là cảnh giới Võ Tiên, làm sao mới có thể đạt tới cảnh giới Võ Tiên.”

Thật ra Sở Hưu có biết một chút về cảnh giới Võ Tiên, dù sao sách vở về Võ Tiên giảng đạo ở khắp nơi, có không ít miêu tả liên quan tới cảnh giới này.

Nhưng cũng có thể nói là Sở Hưu không biết gì.

Trong những thứ Võ Tiên giảng giải, mỗi người một kiểu, mỗi người một cảm ngộ, thứ Sở Hưu thật sự muốn biết là đại đạo có thể hướng về cảnh giới Võ Tiên!

Thiên Hồn trầm ngâm một chút rồi nói: “Với cảnh giới hiện tại của ngươi, suy nghĩ về Võ Tiên có hơi sớm, nhưng cũng tốt, dù sao sớm muộn gì ngươi cũng phải bước vào cảnh giới này, với tốc độ của ngươi thì cũng nhanh thôi.

Con đường võ đạo, từ lúc tu luyện gân cốt tới Thiên Địa Thông Huyền, từ tu luyện bản thân tới cảm ngộ thiên địa, thật ra đều không thể tránh được lồng giam thiên địa này.

Thiên Địa Thông Huyền diễn hóa lĩnh vực, trong lĩnh vực này ngươi chính là thần, ngươi là cường giả có thể sánh vai với thiên địa.

Nhưng Võ Tiên, ngươi có thể hiểu thế này, Võ Tiên là siêu thoát thiên địa.

Theo quy tắc thiên địa thì ngày hè không thể có tuyết rơi, nhưng Võ Tiên có thể khiến cho tuyết rơi vào tháng sáu. Đây không chỉ đơn giản là sử dụng lực lượng của bản thân điều khiển thời tiết mà là khiến cho quận trưởng của thiên địa này trực tiếp thay đổi. Nói đơn giản hơn là dùng sức người thay đổi quy tắc, biến đổi thiên địa!”

thiên địa trầm giọng nói: “Hai chữ Võ Tiên mô tả rất chính xác, đương nhiên khi ngươi còn ở trong lồng giam thiên địa này, cho dù ngươi đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, ngươi vẫn là người.

Nhưng khi ngươi có ý đồ siêu thoát thiên địa mà ngươi tồn tại, thật ra cấp độ của ngươi đã vượt qua phạm vi ‘người’, mà là tiên.

Võ đạo cửu trọng thiên, thật ra mỗi bước đi đều là giẫm lên trời, đi tới đỉnh cao thì toàn bộ bầu trời đều bị giẫm dưới chân ngươi. Khi đó mới thật sự là siêu thoát!”

Cùng là một thứ nhưng thời điểm quan sát khác nhau cũng có khác biệt.

Mỗi hoa mỗi thế giới, trong mắt mỗi người chính là một thế giới.

Có lẽ vì Sở Hưu chính là Địa Hồn của Độc Cô Duy Ngã, cho dù tất cả ký ức trên người y đã biến mất, nhưng Sở Hưu lại cảm thấy những thứ Thiên Hồn giảng giải cực kỳ phù hợp với bản thân.

Sau khi im lặng cả nửa ngày, Sở Hưu đột nhiên hỏi: “Nếu Võ Tiên là giẫm lên trời, không liên quan tới lực lượng mà bản thân tu luyện được, vậy vì sao thượng giới lại có nhiều Võ Tiên như vậy?”

Thiên Hồn đáp: “Ai nói không liên quan tới lực lượng của bản thân?

Muốn giẫm lên trời, trước hết ngươi phải lý giải về thiên địa, không thì làm sao sánh vai với trời, làm sao giẫm lên trời?

Sở Hưu dồi dào thiên địa nguyên khí, võ giả cũng càng gần gũi với thiên địa hơn, đương nhiên tỷ lệ sinh ra Võ Tiên phải cao hơn hạ giới rồi.

Nhưng đây cũng không phải tuyệt đối, ví dụ như Độc Cô Duy Ngã, ví dụ như Ninh Huyền Cơ, vạn năm qua hầu như thời đại nào dưới hạ giới cũng có người bước vào cảnh giới Võ Tiên.”

“Vượt qua Võ Tiên cửu trọng có thể đạt tới siêu thoát, bất tử bất diệt, vậy rốt cuộc trên thế gian này có ai đạt tới cảnh giới siêu thoát hay không?”

Thiên Hồn lắc đầu nói: “Không biết, ít nhất Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm trước không biết.

Nhưng bây giờ hắn biết, tập hợp ba luồng bản nguyên, đi vào Trường Sinh Thiên là có thể đạt tới cảnh giới siêu thoát.

Hiện tại ngươi và ta chính là đá kê chân cho hắn đạt tới cảnh giới siêu thoát, Rốt cuộc ngươi muốn đi lên đỉnh phong hay muốn làm đá kê chân, cần suy nghĩ cho kỹ, không tranh thủ thời gian e là chúng ta chỉ có thể làm tảng đá, trợ giúp hắn siêu thoát khỏi thiên địa này.”

Sau câu nói cuối cùng của Thiên Hồn, lực lượng nguyên thần của Sở Hưu cũng tiêu hao hết, thân hình Thiên Hồn cũng theo đó biến mất trước mặt Sở Hưu.

Sở Hưu thở dài một tiếng, ánh mắt trở nên kiên định hơn nhiều, tiếp tục bế quan.

Trần Thanh Đế là phía trước không có đường, cho nên hắn phải tự khai phá ra một con đường mới có thể lên tới đỉnh phong.

Nhưng Sở Hưu lại khác, trước mặt y có rất nhiều con đường, nhưng thứ y thiếu nhất lại là thời gian.

Tại hạ giới y đã lên tới đỉnh phong, cho dù tới Đại La Thiên cũng coi là người có số má, nhưng cho dù như vậy tâm trạng của Sở Hưu còn lo lắng hơn ở hạ giới, thậm chí đã tới mức tu luyện mất ăn mất ngủ. Chuyện này khiến bọn Mai Khinh Liên sửng sốt, còn tưởng Sở Hưu bị Tân Già La kích thích, định ghi hận Võ Tiên.

Nhưng theo Sở Hưu, Tân Già La với Phạm Giáo chỉ có thể coi là một chướng ngại mà thôi. Đối thủ thật sự của y, kẻ địch thật sự của y chỉ có một, đó là Độc Cô Duy Ngã náu mình trong Hoàng Tuyền Thiên, không biết sẽ xuất hiện lúc nào.

Trong thời gian Sở Hưu tu luyện điên cuồng, lực lượng dưới trướng Sở Hưu cũng tăng trưởng nhanh chóng.

Từng nhóm võ giả Côn Luân Ma Giáo thay nhau đi vào Đại La Thiên tu hành, sau khi tu hành xong bọn họ ở dưới hạ giới cũng không nhàn rỗi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận