Côn Luân Ma Chủ

Chương 711: Thù hận 1



Ngươi muốn giết ta, ta sẽ giết ngươi. Đối mặt với Đậu Quảng Thần, Sở Hưu cũng không định nói nhảm gì.

Chỉ có điều những người chứng kiến cảnh này trong lòng không khỏi run rẩy, Sở Hưu này đúng là ra tay hung ác, một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất lại bị hắn xuất một quyền đánh tan thành đống thịt.

Cho dù trong chuyện này có nguyên nhân trước đó Đậu Quảng Thần thiêu đốt tinh huyết, thể lực đã tiêu hao, nhưng giờ Sở Hưu cũng không còn bao nhiêu lực lượng. Thế nhưng giờ Sở Hưu vẫn có thể tạo nên kết quả như vậy, có thể thấy chênh lệch đôi bên lớn tới mức nào.

Còn lúc này thấy Đậu Quảng Thần bị giết, những đệ tử khác của Thương Lan Kiếm Tông mặc dù có một số lộ vẻ run sợ, nhưng đa số lại đau đớn mắng chửi Sở Hưu.

Đệ tử đại phái dẫu sao cũng phải có tâm tính và nội tình của đệ tử đại phái. Mặc dù hiện tại Thương Lan Kiếm Tông không tính là đại phái đứng đầu nhưng vẫn còn căn cơ nội tình, không vì một người bị giết mà như một đám ô hợp, kêu khóc chạy tốn khắp bốn phía.

Sở Hưu đột nhiên thở dài một tiếng nói: “Thương Lan Kiếm Tông, ta đã cho các ngươi cơ hội, đáng tiếc các ngươi luôn không quý trọng.”

Sở Hưu đang nói thật, y thật sự cho Thương Lan Kiếm Tông cơ hội.

Ban đầu trong Thần Binh Đại Hội, Thẩm Bạch chủ động khiêu chiến Sở Hưu, kết quả lại bị Sở Hưu phế bỏ, lúc đó Sở Hưu đã định giải quyết Thương Lan Kiếm Tông, một lần khổ cực an nhàn cả đời.

Nhưng lúc đó Sở Hưu đang nhiều việc, hơn nữa Thương Lan Kiếm Tông dù sao cũng còn một Liễu Công Nguyên. Sở Hưu muốn tính toán giết chết một tông sư võ đạo cũng không phải chuyện dễ. Hơn nữa lúc đó Thương Lan Kiếm Tông không tới gây sự tiếp với y, Sở Hưu cũng quên bẵng chuyện này. Sau đó thực lực Sở Hưu tăng cường thêm nhiều, y cũng không nhớ tới chuyện gây sự với Thương Lan Kiếm Tông nữa.

Chỉ có điều thật sự không ngờ y đã không tới gây sự với người ta thì thôi, có một số người lại chủ động tới gây sự với y. Vậy không thể trách Sở Hưu độc ác được.

Ngón tay Sở Hưu nhẹ nhàng búng ra, nhìn ngoài tựa như ấn quyết nhưng lại như không phải.

Chi có điều cứ mỗi lần Sở Hưu búng tay lại có một tiếng sấm nổ vang lên bên tai một đệ tử Thương Lan Kiếm Tông, lực lượng chấn động lập tức phá tan tâm mạch của hắn, khiến võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh thất khiếu chảy máu ngã lăn trên mặt đất.

Theo ngón tay Sở Hưu búng ra, đám võ giả Thương Lan Kiếm Tông liên tiếp nổ nát tâm mạch, kêu khóc định chạy tốn, nhưng cuối cùng không ai chạy được xa hơn trăm trượng.

Giết người thản nhiên hời hợt như vậy, thực lực của Sở Hưu khiến mọi người lại hít một hơi lạnh.

Thật ra đây không phải võ công cao thâm gì mà là Sở Hưu dùng Ngoại Sư Tử Ấn kết hợp cùng tinh thần lực, sáng tạo ra một thủ đoạn lâm thời, thậm chí còn không tính là công pháp, chỉ coi là một phương thức vận dụng lực lượng mà thôi.

Đối với võ giả cùng cấp thậm chí mạnh hơn mình thì không có tác dụng gì, nhưng dùng để giết những võ giả kém xa mình tít tắm lại là đè ép hoàn toàn, đối phương thậm chí không thể phản kháng.

Lúc này Sở Hưu lại đưa mắt nhìn sang Lâm Khai Vân.

Lâm Khai Vân hai tay run rẩy, Tịch Huyết Kiếm thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Sắc mặt hắn tái nhợt, một nửa là hậu quả do thiêu đốt tinh huyết, một nửa khác là bị dọa sợ.

Nhìn Sở Hưu, biểu hiện của Lâm Khai Vân càng kém. Thậm chí hắn không phản kháng, chỉ dùng giọng điệu ngoài mạnh trong yếu quát khẽ: “Sở Hưu! Ngươi không thể giết ta! Giết ta Kiếm Vương Thành sẽ kết thù không chết không thôi với ngươi!”

Lúc này những người khác cũng chứng kiến cảnh tượng bên đây, Bạch Tiềm ở phía xa lập tức biến sắc, vội vàng hô lớn: “SỞ HƯU! Dừng tay!”

Vừa rồi đúng là Lâm Khai Vân động thủ trước, nhưng Lâm Khai Vân dẫu sao cũng là đệ tử Kiếm Vương Thành. Hắn có thể bị trừng phạt nhưng lại không thể để Sở Hưu giết chết Lâm Khai Vân ngay trước mặt mọi người như vậy được.

Phương Thất Thiếu ở phía sau cũng hét lớn: “Sở huynh! Bình tĩnh một chút! Đừng nổi nóng!”

Mặc dù Lâm Khai Vân mới là người một nhà nhưng Phương Thất Thiếu lại rất căm ghét Lâm Khai Vân. Với quan hệ của Sở Hưu và hắn, Phương Thất Thiếu đương nhiên không vì một Lâm Khai Vân mà trở mặt với Sở Hưu, hắn bảo Sở Hưu bình tĩnh một chút thật ra cũng muốn tốt cho Sở Hưu.

Chuyện này là Lâm Khai Vân không đúng, đột nhiên tự tung tự tác đi giết Sở Hưu.

Giờ giết không giết được, sau đó Sở Hưu muốn đền bù gì cũng được, thậm chí Phương Thất Thiếu có thể hỗ trợ giúp mọi việc chu toàn hơn.

Hắn ngược lại không có cái thái độ kiêu ngạo bênh người thân của Kiếm Vương Thành, làm sai phải chịu phạt, chuyện này rất bình thường.

Nhưng nếu hiện giờ Sở Hưu thật sự giết chết Lâm Khai Vân ngay trước mặt mọi người, vậy chuyện này không cách nào cứu vãn.

Kiếm Vương Thành tuyệt đối không nén giận tha thứ cho người giết chết đệ tử nhà mình ngay trước mắt công chúng. Đặc biệt người này là Lâm Khai Vân, là tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng gần với Phương Thất Thiếu trong Kiếm Vương Thành.

Cho nên chỉ cần không chết người tất cả đều dễ bàn.

Nhưng Sở Hưu lại chỉ nhìn Phương Thất Thiếu cùng Bạch Tiềm một cái, ngón tay y nhẹ nhàng búng ra, không có sát ý nhưng lại khiến người ta có cảm giác vô cùng tuyệt vọng.

Lâm Khai Vân đã nhận ra cảm giác tuyệt vọng này, cho nên hắn điên cuồng truyền chút khí huyết cuối cùng của mình vào trong Tịch Huyết Kiếm, định ngăn cản. Nhưng chỉ trong chớp mắt lực lượng cường đại của Sở Hưu đã trực tiếp chấn nát tâm mạch của hắn, khiến hắn thất khiếu chảy máu, ngã sấp xuống đất, rốt cuộc không còn hơi thở.

Hắn oán hận tông môn hơn mười năm, oán hận sư trưởng trong tông môn thiên vị Phương Thất Thiếu.

Thế nhưng trước khi chết hắn lại chỉ có thể dùng uy danh của sư môn định giữ mạng. Đáng tiếc lại đụng phải người không coi uy danh này ra gì, cho nên thứ đang chờ hắn chỉ có tử vong.

Bạch Tiềm cùng Phương Thất Thiếu vẫn chậm một bước.

Nhìn thi thể Lâm Khai Vân trên mặt đất, Phương Thất Thiếu không khỏi cười khổ nói: “Sở huynh, sao phải khổ vậy chứ?”

Lúc này hắn đã không còn tâm tư nói nhảm đùa giỡn với Sở Hưu, bởi đã to chuyện rồi.

Trước kia Sở Hưu chỉ có chút ân oán với Kiếm Vương Thành, nhưng giờ ân oán này đã biến thành thù hận, thậm chí là loại không chết không thôi.

Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta chỉ không quen làm phức tạp chuyện đơn giản mà thôi.

Giang hồ bao thù hận như vậy, đơn giản chỉ là ta giết người, người giết ta!”

Giờ có người muốn giết ta, lại còn định bỏ đá xuống giếng trong lúc ta suy yếu nhất, đương nhiên ta phải giết hắn rồi, còn phải hỏi tại sao ư?”

Phương Thất Thiếu cũng bó tay, có điều đây là cách hành sự của Sở Hưu, đôi khi đơn giản thô bạo tới cực hạn.

Phong cách hành sự của bản thân Kiếm Vương Thành đã cực kỳ bá đạo, bênh người thân tới không nói lý.

Cho dù Lâm Khai Vân ra tay với y ngay trước mặt mọi người, chẳng lẽ Kiếm Vương Thành lại trút giận thay cho Sở Hưu, phế bỏ Lâm Khai Vân ư? Không thể nào.

Ngược lại thù hận giữa Lâm Khai Vân với y sẽ càng ngày càng sâu, cuối cùng tới mức không giải quyết được. Sớm muộn gì bản thân cũng phải giết chết hắn.

Cho nên giết sớm giết muộn đều là giết, sao không giải quyết mọi chuyện luôn đi?

Bạn cần đăng nhập để bình luận