Côn Luân Ma Chủ

Chương 1941: Lục trọng thiên, cân bằng Âm Dương 1

Thanh Thiên Chiếu Ảnh không chém được thân thể nguyên thần, nhưng Thiên Địa Ma Bàn lại có thể nghiền nát tất cả mọi thứ trong thiên địa này.

Khi Tế Không thấy Thiên Địa Ma Bàn của Sở Hưu, khóe mắt hắn đã có vẻ e ngại, thậm chí còn có một chút hoảng sợ.

Tuy Thiên La Bảo Tự từng hợp tác với Sở Hưu lúc ở Đại La Thiên, nhưng lần đó là mỗi bên tự ra tay, cho nên bọn họ chưa được chứng kiến thực lực của Sở Hưu.

Còn Tế Không coi như giao tiếp khá nhiều với Sở Hưu, sau khi Côn Luân Ma Giáo được thành lập, hắn đã bắt đầu tiếp xúc với Sở Hưu.

Mỗi lần Sở Hưu thể hiện sức chiến đấu đều khiến hắn cực kỳ kinh hãi.

Đương nhiên sau khi Thiên Địa Ma Bàn được thi triển, Tế Không chỉ có một suy nghĩ, nếu là mình đối đầu với chiêu này, e là lập tức bị giết ngay tại trận.

Toàn bộ tiểu thế giới chứa di tích kia đã trực tiếp sụp đổ, luồng lực lượng đó cường đại tới mức thậm chí Sở Hưu dùng xong Thiên Địa Ma Bàn cũng cảm thấy đứng không vững.

“Rút lui!”

Sở Hưu quát khẽ một tiếng, Lã Phụng Tiên lập tức lao tới kéo Sở Hưu đã hao hết lực lượng, cùng mọi người bỏ chạy khỏi tiểu thế giới đã bị phá hủy này.

Lần này thi triển Thiên Địa Ma Bàn tốt hơn lúc giao chiến với Diệp Duy Không, ít nhất lần này Sở Hưu không bị lực phản chấn làm cho trọng thương, chỉ hao hết lực lượng mà thôi.

Đương nhiên nếu y có thể khống chế chính xác hai luồng lực lượng bản nguyên âm dương, có lẽ còn có thể giữ lại một chút lực lượng, không tới mức trút hết toàn bộ ra ngoài.

Tiểu thế giới sụp đổ tạo ra chấn động suốt nửa canh giờ mới dứt, bên phía Tế Không thiền sư cũng dẫn người của Thiên La Bảo Tự trốn thoát, hắn thở dài một tiếng, lên tiếng hỏi: “Ác niệm của Đàm Tông đâu? Chết rồi à?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không biết, bản thân hắn đã không coi là người rồi, nên ta không cảm giác được sinh cơ của hắn, có lẽ hắn đã chết, cũng có thể hắn vẫn còn sống, hoặc là sống sót trong một trạng thái khác.”

Tế Không thiền sư nhìn tiểu thế giới bị phá hủy, không khỏi cười khổ một tiếng, không biết nên làm thế nào.

Bọn họ tới là để tìm lại một số điển tịch trong Vạn Phật Cung, ngoài ra là gia cố phong ấn ác niệm của Đàm Tông.

Kết quả bây giờ thì hay rồi, ác niệm của Đàm Tông được thả ra, Vạn Phật Cung cũng bị hủy diệt, lần này nhiệm vụ của Thiên La Bảo Tự giao cho hắn lần này đã thất bại triệt để.

Thật ra tất cả căn nguyên không phải vì Sở Hưu mà là Long Đồ thượng nhân năm trăm năm.

Tế Không không biết chuyện này là sao, hắn chỉ có thể hỏi Sở Hưu. Trực giác nói với hắn, chắc chắn Sở Hưu biết chân tướng của chuyện này.

“Sở giáo chủ, đã tới nước này rồi, ngươi không định nói rốt cuộc hòa thượng Long Đồ kia là thế nào à?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Nếu ta biết tình hình cụ thể, liệu ta ta có dẫn theo một nhúm người để rồi bị đánh cho trở tay không kịp không?

Nếu biết trước, ta đã điều động toàn bộ lực lượng dưới trướng mình, phong tỏa toàn bộ tiểu thế giới chứa di tích, bất luận là Nguyên Thần hay ác niệm của Đàm Tông đều không thể trốn thoát!

Tế Không thiền sư, có những thứ nên biết thì sẽ tự biết, không nên biết thì có cưỡng cầu cũng vô dụng.

Ta tốn sức quá, phải về nghỉ ngơi. Đương nhiên nếu Tế Không thiền sư có hứng thú, ta cũng không ngại tái chiến một trận với ngươi.”

Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp dẫn người rời khỏi, Tế Không thiền sư ngẩn người, nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, không nói gì.

Vừa rồi hắn thi triển Địa Tạng Phật Quang đối phó với thế công của ác niệm của Đàm Tông, bản thân cũng tiêu hao rất lớn. Huống chi người dưới tay hắn cũng không bằng cao thủ của Côn Luân Ma Giáo, có đánh cũng không đánh lại, đành phải bỏ qua.

“Đi thôi, chúng ta cũng về Thiên La Bảo Tự, báo cáo chuyện này cho Tế Thiện thủ tọa.”

Khi Tế Không dẫn người trở về, hắn lại không để ý thấy thân thể Hư Vân đột nhiên dừng lại, ánh mắt hắn bị một màu đen kịt che phủ, nhưng ngay sau đó đã lập tức biến mất, trở lại như bình thường, theo Tế Không chạy về Thiên La Bảo Tự.

Đám người Tế Không về tay không, Sở Hưu trở về lại không phải tay không, ít nhất y đã lấy được con mắt thứ ba do Nguyên Thần Cung chế tạo.

Sau khi trở lại phân điện Nam Man, Sở Hưu vẫn luôn nghiên cứu thứ này.

Nhìn bề ngoài thì con mắt thứ ba này trông như một viên bảo thạch ẩn chứa lực lượng âm dương, trong đó còn có một chút lực lượng hỗn độn.

Nhưng lực lượng trong đó quá thuần túy, Sở Hưu không biết nên luyện hóa ra sao, vì y căn bản không cách nào hấp thu lực lượng trong này.

Trước đó Nguyên Thần đặt thứ này ở mi tâm của hắn, nhưng có vẻ chính hắn cũng không thể luyện hóa được thứ này, chỉ giấu trong máu thịt của mình.

Sở Hưu gõ đầu, đột nhiên có một ý tưởng to gan lớn mật.

Kẻ không có thực lực mà có ý tưởng to gan thì gọi là tự tìm đường chết, có thực lực thì gọi là dũng cảm thử nghiệm.

Sở Hưu cảm thấy mình là loại sau.

Trong mật thất bế quan, Sở Hưu trực tiếp dùng lực lượng Tạo Hóa dẫn động lực lượng bản nguyên âm dương trong người, ngưng tụ trong hai tay.

Luồng lực lượng này cực kỳ hùng hồn, đủ để thi triển thần thông kinh thiên động địa như Thiên Địa Ma Bàn, nhưng bây giờ lại bị Sở Hưu nắm trong tay, không khác nào nắm hai cơn bão có thể phá hủy toàn bộ phân điện Nam Man.

Hai luồng bản nguyên âm dương đó tràn vào con mắt thứ ba, khiến con mắt lập tức tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Ánh sáng kia chia làm hai màu âm dương, dưới sự gia trì của lực lượng bản nguyên âm dương, không ngờ giữa mi tâm của Sở Hưu lại nổi lên một ấn ký hình con mắt dọc.

Luồng lực lượng âm dương lan tràn xung quanh mật thất bế quan, những nơi tiếp xúc với lực lượng này, bất luận là trận pháp hay vách tường đều hóa thành tro bụi.

Chuyện này kinh động tới những người khác, mọi người đều tới xem xét, chứng kiến bộ dạng của Sở Hưu lúc này. Tuy bọn họ không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng chắc hẳn Sở Hưu đã đột phá.

Lục Giang Hà thấy lúc này trên đầu Sở Hưu xuất hiện con mắt thứ ba, xung quanh lại bị hai luồng lực lượng âm dương che phủ thành một đen một trắng, không khỏi lên tiếng hỏi: “Ba con mắt? Thầy tướng số?”

Mai Khinh Liên nhìn Lục Giang Hà một cái, lắc đầu nói: “Tốt nhất ngươi nên hy vọng Sở giáo chủ không nghe thấy.”

Sở Hưu nghe thấy câu nói buột miệng tìm đường chết của Lục Giang Hà, nhưng bây giờ y không có thời gian so đo với hắn.

Con mắt thứ ba này đúng là cực kỳ thần kỳ, chẳng trách Nguyên Thần Cung coi nó là khâu cuối cùng của việc tạo thần.

Thứ này có thể nói là hoàn hảo, thậm chí hoàn hảo tới mức cứ như không phải do con người tạo ra.

Bên trong con mắt thứ ba đó ẩn chứa một phần lực lượng bản nguyên âm dương, như vậy cũng không có gì, ngoại trừ bản nguyên cực dương và bản nguyên ma đạo, có một số người tu luyện một loại võ đạo tới đỉnh phong hay tìm được dị bảo gì đó cũng có thể nhận được một bộ phận lực lượng tiếp cận bản nguyên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận