Côn Luân Ma Chủ

Chương 812: Đại chiến bắt đầu



Hai mắt nhìn thẳng về phía trước, Sở Hưu thản nhiên trả lời: “Chắc không ư? Trừ ông trời ra, ai dám nói mình chắc chắn chuyện gì?”

Ngay lúc Sở Nguyên Thăng định nói gì đó, võ giả đứng trên tường thành lại căng thẳng hét lớn: “Đến rồi!”

Mọi người giật mình, vội vàng nhìn xuống dưới, có điều khiến người ta kinh ngạc là người tới chỉ là vài chục đạo sĩ, không phải người của liên minh Đông Tề..

Người cầm đầu chính là Hư Dương Tử của Thuần Dương Đạo Môn, hắn căn bản không chờ người của liên minh Đông Tề mà một mình dẫn đệ tử đi trước.

Thấy cảnh này, ngay cả Sở Hưu cũng lộ vẻ kỳ dị.

Thấy kẻ ngốc nhưng chưa từng thấy ai ngu ngốc như Hư Dương Tử, không ngờ lại chẳng hề nể mặt liên minh Đông Tề với nhiều thế lực như vậy, tự mang người đi trước. Ý hắn là đám thế lực trong liên minh Đông Tề không xứng làm bạn với hắn?

Hơn nữa Hư Dương Tử này không biết kiêu ngạo hay tự phụ, hắn tưởng chỉ một tông sư võ đạo là hắn cùng vài chục đệ tử Thuần Dương Đạo Môn là có thể hủy diệt Quan Trung Hình Đường, có thể giết Sở Hưu hay sao? Đúng là trò cười!

Hư Dương Tử nhìn Sở Hưu trên tường thành, ánh mắt đầy phức tạp.

Sư huynh hắn chết trên tay tiểu bối này, thanh danh cả đời tiêu tán, Hư Dương Tử chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Sở Hưu.

Thuần Dương Đạo Môn bọn họ trừ ma vệ đạo nhiều năm như vậy, thậm chí không tiếc hao tổn thực lực bản thân, thế nhưng sau khi Chân Dương Tử chết, phần lớn mọi người trên giang hồ chỉ cười chê trên nỗi đau của bọn họ. Chuyện này khiến trong lòng Hư Dương Tử lạnh buốt, không biết những chuyện mình làm bao lâu nay rốt cuộc là đúng hay sai.

Có điều sau đó Hư Dương Tử lập tức quăng hết những thứ này ra sau đầu, hắn nhìn Sở Hưu trên tường thành, lạnh lùng nói: “Sở Hưu, tình cảnh hiện tại ra sao giờ ngươi cũng biết. Hôm nay bần đạo đến đây không phải đại biểu cho Thuần Dương Đạo Môn đến trừ ma vệ đạo, chỉ vì báo thù tư!

Chân Dương Tử sư huynh chết trong tay ngươi. Hôm nay ngươi có dám đánh với ta một trận, kết thúc ân oán hay không? Ngươi thắng, ân oán giữa ngươi và Thuần Dương Đạo Môn ta không còn nữa, lần này liên minh Đông Tề ra tay với ngươi, Thuần Dương Đạo Môn cũng sẽ không nhúng tay vào.

Nếu ngươi bại, vậy không cần nhiều lời, giờ ngươi không thể thất bại!

Trận này, ngươi có dám ứng chiến không?”

Hư Dương Tử vứt bỏ liên minh Đông Tề một mình tới gây sự với Sở Hưu, thật ra không phải ngu ngốc không lượng sức mình chạy tới đây chịu chết. Đương nhiên hắn có tính toán riêng của mình.

Ngày trước trong Tiểu Phàm Thiên, Chân Dương Tử bị Sở Hưu giết chết, chuyện này khiến uy danh Thuần Dương Đạo Môn bọn họ giảm sút, bị người ta nói là tông sư võ đạo Thuần Dương Đạo Môn thậm chí không bằng võ giả tiểu bối; hoàn toàn không để ý tới chuyện lúc đó thực chất Chân Dương Tử bị Sở Hưu cùng Lý Phi Liêm liên thủ giết chết.

Cho nên lần này Hư Dương Tử không chỉ muốn báo thù cho sư huynh, còn muốn mượn chuyện này vãn hồi danh dự cho Thuần Dương Đạo Môn bọn họ.

Chẳng phải các ngươi nói tông sư võ đạo của Thuần Dương Đạo Môn không bằng võ giả tiểu bối ư? Vậy được, hắn đường đường chính chính một chọi một đánh bại Sở Hưu ngay trước mặt mọi người. Chiến thắng đó còn tốt hơn mọi lời phản bác. Cho nên giờ vấn đề chỉ là Sở Hưu có đáp ứng hay không.

Theo Chân Dương Tử, Sở Hưu sẽ đáp ứng.

Giờ Sở Hưu đáp ứng, y chỉ cần đối mặt với mình mình. Nếu y không đáp ứng, vậy Thuần Dương Đạo Môn sẽ gia nhập liên minh Đông Tề, Sở Hưu sẽ đối mặt với càng nhiều người.

Sở Hưu nheo mắt nhìn Hư Dương Tử, đột nhiên cười phá lên.

Hư Dương Tử cau mày nói: “Ngươi cười cái gì? Rốt cuộc có đáp ứng hay không?”

Sở Hưu cười lớn nói: “Ta chỉ đang cười các ngươi quá mức đơn thuần mà thôi.

Hư Dương Tử, Thuần Dương Đạo Môn các ngươi không am hiểu động não. Đã không am hiểu, vậy đừng có dùng, nếu không chỉ thành trò cười cho thiên hạ!

Có phải ngươi muốn đường đường chính chính đánh bại ta, khôi phục uy danh cho Thuần Dương Đạo Môn?”

Hư Dương Tử nhíu mày, hắn thật sự không ngờ suy nghĩ của mình lại bị Sở Hưu nhìn thấu dễ dàng như vậy.

Sự thật chứng minh, sống bao lâu không liên quan tới chuyện đầu óc có linh hoạt hay không.

Loại người như Hư Dương Tử từ nhỏ đã lớn lên trong Thuần Dương Đạo Môn, đã nuôi thành tính cách đơn giản trực tiếp. Muốn tính kế kẻ lần mò bước từng bước một từ dưới chót lên như Sở Hưu? Còn non lắm!

Hư Dương Tử hừ lạnh một tiếng nói: “Phải thì sao? Ngươi không dám đáp ứng?”

Sở Hưu lại đáp: “Vì sao ta phải đáp ứng? Hư Dương Tử, ngươi một mình chạy tới tìm đường chết, vậy đừng trách ta, động thủ!”

Dứt lời, Sở Hưu trực tiếp nhảy từ trên tường xuống, hơn nữa theo sát phía sau y là Lục tiên sinh của Vô Tướng Ma Tông, Chử Vô Kỵ, Mai Khinh Liên, đồng loạt xuất thủ vây công Hư Dương Tử.

Chỉ trong chớp mắt ma khí ngập trời, Hư Dương Tử biến sắc hét lên: “Sở Hưu! Ngươi dám làm vậy, không sợ kết thù không chết không thôi với Thuần Dương Đạo Môn ta à?”

Sở Hưu chỉ cười lạnh một tiếng, không buồn trả lời.

Từ khi y giết chết Chân Dương Tử, y và Thuần Dương Đạo Môn đã là kẻ thù không chết không thôi. Cho dù y thật sự một chọi một giải quyết Hư Dương Tử, Hư Dương Tử cũng tuân thủ lời hứa, nhưng không có nghĩa là những người khác trong đệ tử cũng hết lòng tuân thủ lời hứa như Hư Dương Tử, không tới gây sự với y.

Cho nên một khi có người của Thuần Dương Đạo Môn tới gây sự với Sở Hưu, với tính cách của Sở Hưu chắc chắn sẽ không nhượng bộ. Đến lúc đó vẫn thành tử thù thôi. Tính như vậy chẳng bằng giờ hạ thủ giết người luôn đi.

Hư Dương Tử cắn răng, Thuần Dương Cương Khí bùng lên quanh người, Thuần Dương Đạo Kiếm lấp loáng ánh sáng chói mắt, khí huyết hùng hồn dung nhập vào đạo kiếm, định liều mạng với đám người Sở Hưu.

Nhưng bên phía Sở Hưu có ba người là tông sư võ đạo thực lực không kém, thực lực Sở Hưu càng vượt qua phần lớn tông sư võ đạo. Vừa giao thủ, Thuần Dương Đạo Kiếm Đã bị đánh nát.

Nhưng đúng lúc này một luồng kiếm quang chói mắt đột nhiên rơi xuống. Thuần Dương Kiếm Khí nóng rực hủy diệt hết thảy. Ma diễm ngập trời dưới Thuần Dương Kiếm Khí đó đều tan rã như băng tuyết, lao nhao tiêu biến.

Chử Vô Kỵ, Lục tiên sinh cùng Mai Khinh Liên đều là người chỉ tu luyện ma công, cho nên Thuần Dương Kiếm Khí này có sát thương cực lớn với bọn họ, không ngờ lại trực tiếp ép lui cả ba.

Chỉ có Sở Hưu do đồng tu bí pháp của cả ba nhà Đạo Phật Ma nên mới chống cự được, có điều cũng bị luồng Thuần Dương Kiếm Khí kia đánh lui.

Giữa trận chiến hoàn toàn tĩnh lặng, trước người Hư Dương Tử, một đạo sĩ trung niên bộ dáng lôi thôi, tay cầm một thanh kiếm hình dáng cổ xưa có khắc đạo văn, đứng không ra tướng đứng, lười biếng chống người ở đó, nhìn Hư Dương Tử cười nói: “Hư Dương sư điệt, ta đã bảo thế nào rồi. Ấn đường ngươi có màu đen, e là có điểm dữ.

Sư thúc ta lo cho ngươi nên cố ý mời Thuần Dương Kiếm của sư tổ tới cứu ngươi. Thế nào, có thấy cảm động rơi nước mắt không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận