Côn Luân Ma Chủ

Chương 861: Lừa người 1



Hỏi thế gian tình là vật chi, mà sao đôi lứa thề nguyền sống chết.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Hưu đều mang theo vẻ khác lạ, đặc biệt là một số cô gái, ánh mắt nhìn Sở Hưu đã mang chút mông lung.

Loại ma đầu giết người như ngóe Sở Hưu mà cũng nói được câu thơ thê lương mỹ lệ như vậy ư?

Nhưng những cô gái ở đây đại đa số là thị nữ của Thần Vũ Môn, mặc dù các nàng cũng nghe được đủ loại đồn đại về Sở Hưu, có điều người làm được câu thơ như vậy, tướng mạo lại tựa một công tử trẻ tuổi tuấn tú, đâu có giống ma đầu u ám độc ác trong tưởng tượng của các nàng? Trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó, chắc chắn là thế!

Có điều sau đó mọi người đột nhiên cảm thấy không đúng, nhìn bộ dáng Sở Hưu này có vẻ y có chỗ dựa, hết sức yên tâm?

Yến Đình Đình càng không dám tin nhìn Sở Hưu: “Sao ngươi còn chưa bị sao? Chẳng lẽ Đoạn Trường Cổ là giả?”

Cổ trùng của Bái Nguyệt Giáo có uy lực vô cùng cường đại, giá thành cũng cực kỳ đắt đỏ, hơn nữa có một số cổ trùng có tiền cũng khó lòng mua được.

Những năm gần đây Yến Đình Đình bỏ bao công sức mới mua được chút Đoạn Trường Cổ, chẳng lẽ lại là giả?

Sở Hưu giơ tay, cánh tay y đột nhiên phồng lên, rậm rạp chằng chịt, cứ như có thứ gì vặn vẹo bên trong, hết sức kinh khủng.

Dùng đầu ngón tay còn lại vạch ra, chỉ trong chớp mắt hơn mười con côn trùng trắng trắng mập mập chen khỏi cánh tay Sở Hưu, có trời mới biết rốt cuộc Yến Đình Đình làm sao giấu được đám cổ trùng này vào trong thịt Xích Ưng.

Tùy ý vuốt tay một cái, ma khí nhàn nhạt chớp mắt đã khôi phục vết thương trên cánh tay Sở Hưu, đây là hiệu quả của Bất Diệt Ma Đan, sức khôi phục hết sức biến thái.

Bước lên một bước, Sở Hưu tùy ý giẫm nát đám Đoạn Trường Cổ kia, thản nhiên nói: “Cổ trùng là thật, có điều Bái Nguyệt Giáo cùng nhánh Ẩn Ma chúng ta là tông môn Ma đạo, ngươi dùng thứ đồ Ma đạo này hại người trong Ma đạo ta. Yến Đình Đình, rốt cuộc là ngươi hồn nhiên, hay nên nói là, ngu đây?”

Dùng cổ trùng Bái Nguyệt Giáo đối phó với Sở Hưu vốn là chuyện hết sức ngu ngốc.

Lưu Ly Kim Ti Cổ trong người Sở Hưu chính là đại kiệt tác luyện cổ của Bái Nguyệt Giáo, có thể nói là một trong những cổ trùng mạnh nhất mà các đời Bái Nguyệt Giáo từng luyện ra, căn bản không cách nào thực hiện lại.

Bất cứ cổ trùng hay độc vật nào của Bái Nguyệt Giáo đều bị Lưu Ly Kim Ti Cổ khắc chế, lúc này có nói Sở Hưu là bách độc bất xâm cũng chẳng sai.

Nhìn Đoạn Trường Cổ mà mình hao tâm tổn trí mới kiếm được bị Sở Hưu tùy ý giẫm chết, tâm trạng Yến Đình Đình trực tiếp sụp đổ, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào! Không thể nào!”

“Thế gian này không gì không thể, ngươi đã thương tâm đến thế, vậy được, ta tiễn ngươi xuống dưới kia tìm Nhạc ca ca của ngươi, giúp các ngươi đoàn tụ!”

Bước ra một bước, quanh người Sở Hưu bừng bừng ma diễm, khí tức âm hàn lạnh lẽo chỉ trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ Thần Vũ Môn, thậm chí bầu trời với ánh thái dương rực rỡ cũng biến thành âm trầm, có cảm giác nặng nề như mây đen ngập đầu.

Sở Hưu nói mình không giết nữ nhân, mà thực tế y cũng rất ít khi giết nữ nhân, chuyện này không phải nói láo.

Đương nhiên điều kiện trên hết là nữ nhân đó không làm gì chạm tới ranh giới cuối cùng của y, nếu không tới chỗ Sở Hưu không chia nam nhân nữ nhi gì, chỉ có chết nhanh với chết chậm mà thôi.

Lúc này những cô gái còn chìm đắm trong câu thơ lúc trước của Sở Hưu mới thật sự tin rằng người trước mắt không phải công tử đẹp trai trong chốn hồng trần mà các nàng tưởng tượng mà là đại ma đầu thật sự!

Yến Hoài Nam ngăn cản trước người Sở Hưu, quát khẽ: “Sở Hưu, chuyện này ta sẽ cho ngươi một câu trả lời. Đình Đình còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngươi tha cho con bé một lần đi!”

Yến Đình Đình cho dù có làm quá đáng hơn nữa, cho dù thiếu chút nữa hại toàn bộ Thần Vũ Môn, nhưng dù sao cũng là con gái của hắn, là con gái hắn thương yêu nhất. Hắn không thể nào đứng nhìn con gái mình bị Sở Hưu giết chết ngay trước mặt mình được. Như vậy hắn có còn là nam nhân hay không?

Sở Hưu nheo mắt nhìn Yến Hoài Nam, dùng giọng nghiêm túc nói: “Yến môn chủ có biết thế là là lừa người không?”

Yến Hoài Nam cau mày, hắn chưa nghe qua từ này, có điều trực giác nói với hắn, đây không phải lời tốt lành gì.

Sở Hưu thản nhiên nói tiếp: “Thật ra chuyến này ta tới Thần Vũ Môn là để gây sự, có điều Yến môn chủ ngươi nhịn rất giỏi, có thể nhịn tận tới lúc này.

Sở Hưu ta không phải người không nói lý, nếu không tìm được nhược điểm ta cũng chỉ định ăn xong thì đi. Thế nhưng, cô con gái bảo bối của ngươi lại cho ta một lý do xuất thủ rất tốt.

Người muốn giết ta, ta sẽ giết người. Còn về câu trả lời ư, câu trả lời ta muốn e rằng Yến môn chủ không đưa ra nổi!”

Dứt lời, Sở Hưu bước tiếp một bước, ma khí quanh người xông thẳng tận trời, cuối cùng đột nhiên ngưng tụ vào Thiên Ma Vũ trong tay y.

Ma khí đen nhánh như ngưng tụ thành thực thể, một đao chém xuống, ma khí che khuất bầu trời, uy thế cực kỳ cường đại.

Y và Hư Độ từng có ước định tạm thời không động thủ với những thế lực Bắc Yên.

Nhưng y cũng đã nói, nếu có người tự tìm đường chết, vậy không thể trách y độc ác được.

Yến Hoài Nam không muốn tìm đường chết. Chỉ có điều, rất đáng tiếc, hắn có một cô con gái tự tìm đường chết. Hơn nữa trong lòng hắn cũng không đủ hung ác, không dám vì quân pháp không tha cho người nhà.

Đón lấy ma đao với uy lực cực kỳ cường đại kia, Yến Hoài Nam quát lên chói tai, cũng dựng chưởng thành đao, cương khí lưu chuyển trong hai tay, hai luồng đao mang chém xuống nhưng vẫn không triệt tiêu được lực lượng một đao của Sở Hưu, trực tiếp bị đánh tan.

Nhưng đúng lúc này, Yến Hoài Nam khép ngón tay thành kiếm, kiếm khí xé gió liên tiếp điểm ra, điên cuồng đánh lên thế đao của Sở Hưu, suy yếu uy lực của nó. Cuối cùng Yến Hoài Nam xuất quyền, cương khí ngưng tụ vào một điểm, ầm ầm bộc phát, nổ tan thế đao của Sở Hưu, nhưng bản thân Yến Hoài Nam cũng lui lại vài bước, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.

Lực lượng của tên Sở Hưu này thật mạnh!

Biệt hiệu của Yến Hoài Nam là Thần Cơ Bách Biến, danh hiệu này tới từ võ công của hắn, có thể nói là thiên biến vạn hóa, bao dung vạn tượng.

Khác với Sở Hưu tinh thông các loại công pháp, Yến Hoài Nam không hẳn là tinh thông. Nhưng võ công của hắn lại là mô phỏng các loại võ đạo, số lượng còn nhiều hơn Sở Hưu, nói là thiên biến vạn hóa cũng không hề khoa trương.

Chỉ có điều loại võ đạo này có thiết hụt trí mạng, đó là biến hóa thì thừa nhưng lực lượng căn cơ lại không đủ.

Mặc dù Yến Hoài Nam bước vào cảnh giới tông sư võ đạo sớm hơn Sở Hưu mười năm, nhưng về mặt lực lượng căn cơ lại không bằng Sở Hưu.

Cương khí ngưng tụ thành tên, như vệt sáng bắn ra, đâm thẳng về phía sa.

Thấy mũi tên này, gương mặt Sở Hưu nở một nụ cười chế nhạo, cũng ngưng cung hóa tiễn, có điều không phải dùng chân khí ngưng tụ thành tên mà là nguyên thần!

Bạn cần đăng nhập để bình luận