Côn Luân Ma Chủ

Chương 1665: Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm thật sự 1

Lời nói của Sở Hưu khiến Viên Không Thành khá khó hiểu.

Không trao đổi công pháp võ đạo mà trao đổi bản thân tinh huyết, thế này là có ý gì? Chẳng lẽ bọn họ cho rằng mình chưa rút sạch võ đạo trong tinh huyết này?

Viên Không Thành nói: “Sở tiểu hữu, e là sư phụ ngươi hiểu lầm rồi. Mấy trăm năm qua, Thiên Ma Cung ta sớm đã rút sạch võ đạo ẩn chứa trong giọt tinh huyết đó, tuyệt đối không sót lại chút nào. Cho nên trực tiếp trao đổi võ đạo là được.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Viên cung chủ hiểu lầm rồi, sư phụ ta không có ý này. Gia sư có một môn công pháp cần dùng tinh huyết của cường giả để nghiên cứu.

Đại La Thiên có nhiều cường giả như vậy, nhưng có lẽ không ai sánh được vị năm trăm năm trước?

Nếu võ đạo trong tinh huyết đã bị rút sạch, vậy Thiên Ma Cung có lưu lại cũng vô dụng. Ta nguyện đưa thêm một phần võ đạo để trao đổi, chẳng hay Viên cung chủ thấy sao?

Viên Không Thành chỉ do dự một chút rồi trực tiếp gật đầu đáp ứng.

Trong tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã ẩn chứa lực lượng cực mạnh, theo lý thuyết thì bản thân tinh huyết mà cường giả cỡ này lưu lại đã là một bảo vật.

Nhưng đối với những kẻ thực lực không đủ thì nó vừa là bảo vật vừa là độc dược, vì ai cũng có thể luyện hóa.

Ấn ký lưu lại trong giọt tinh huyết kia quá mạnh, lực lượng cũng quá cường đại, có người từng thử luyện hóa thứ này nhưng kết quả cuối cùng là tự nổ tung mà chết. Cho dù là Võ Tiên ra tay cũng bị phản ngược lại, cho nên sau khi trích hết công pháp võ đạo, thứ này đã trở thành gân gà, ít nhất nó không còn tác dụng gì đối với Thiên Ma Cung.

Viên Không Thành không mang theo tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã, cho nên một tháng sau hắn dùng tốc độ nhanh nhất lấy tinh huyết tới, bấy giờ mới tiến hành trao đổi cùng Sở Hưu.

Trong tay Sở Hưu đang có không ít công pháp và võ đạo của Độc Cô Duy Ngã, không phải lấy được ở chỗ Thiên Hồn mà là nhận được trong khe hở không gian mà Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ giao thủ. Đem chúng ra trao đổi, Sở Hưu cũng không thấy tiếc nuối.

Công pháp võ đạo, cho dù kế thừa cùng một mạch nhưng tu luyện được cũng không giống nhau như đúc. Cho dù y đưa những thứ này cho Thiên Ma Cung, Thiên Ma Cung cũng không xuất hiện một Độc Cô Duy Ngã thứ hai.

Huống chi trong số công pháp đó không có cấp bậc Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm.

Sau khi nhận được năm giọt tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã, Sở Hưu chăm chú quan sát cả nửa ngày, suy nghĩ phức tạp.

Lấy được thứ này cũng không dễ dàng gì, phải biết khi còn ở hạ giới, số người có thể làm Độc Cô Duy Ngã bị thương chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Kiếm Thánh Cố Khuynh Thành dốc cả tính mệnh bộc phát ra một kiếm chí cường, cũng không biết sức chiến đấu đạt tới cảnh giới Võ Tiên bao nhiêu tầng, mới khiến Độc Cô Duy Ngã chảy một giọt máu.

Còn trong trận chiến ở Đại La Thiên, chỉ riêng Thiên Ma Cung đã thu gom được tới năm giọt tinh huyết, có thể thấy trận chiến đó thảm khốc tới nhường nào.

Lúc này Sở Hưu cũng không vội vàng luyện hóa tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã.

Thiên Hồn từng nói với Sở Hưu, bảo y đừng đi theo con đường cũ của Độc Cô Duy Ngã, nhưng không phải chuyện gì Sở Hưu cũng nghe theo Thiên Hồn.

Khi còn ở hạ giới, Sở Hưu từng luyện hóa một giọt tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã, đó là do Lục Giang Hà lấy được.

Y đã luyện hóa một giọt, vậy có luyện hóa thêm năm giọt thì kết quả vẫn vậy, cho nên y không sợ xảy ra chuyện.

Hơn nữa chủ yếu nhất là với lực lượng nội tình của Sở Hưu hiện tại. nếu y bế quan, trừ phi bước vào cảnh giới Võ Tiên, bằng không cho dù bế quan mấy năm cũng không có tác dụng gì lớn. Còn luyện hóa mấy giọt tinh huyết của Sở Hưu, không khéo sẽ có bất ngờ.

Trong mật thất bế quan, cuối cùng Sở Hưu cũng không nói chuyện này cho Thiên Hồn mà trực tiếp luyện hóa, y vẫn tin tưởng trực giác của bản thân.

Năm giọt tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã tiến vào thân thể, không giống như luyện hóa máu của ma thần, mang tới cho Sở Hưu lực lượng cực mạnh, đồng thời cũng có chút lực lượng phản ngược.

Năm giọt tinh huyết này tràn vào cơ thể Sở Hưu hết sức tự nhiên, cứ như nó vốn thuộc về Sở Hưu, ngưng tụ lực lượng trong cơ thể Sở Hưu, phân tán tới toàn thân.

Cùng lúc đó, trong đầu Sở Hưu cũng sản sinh ảo giác, hắn chứng kiến trận chiến ở Đại La Thiên năm trăm năm trước!

Võ Tiên! Võ Tiên ở khắp nơi!

Trên trời dưới đất, cao thủ đại phái, cường giả Cổ Tôn, cao nhân ẩn thế, tất cả chí cường giả cảnh giới Võ Tiên của Đại La Thiên đều tới đây. Toàn bộ thiên địa đều bị lực lượng quy tắc cường đại vặn vẹo, quấy nhiễu.

Độc Cô Duy Ngã đứng giữa đám người này, áo đen nhuốm máu nhưng gương mặt không có bất cứ biểu cảm gì, không có chiến ý bừng bừng, cũng không có cuồng nộ oán hận, lại càng không có sợ hãi lùi bước. Mọi thứ đều rất bình tĩnh, cực kỳ không hòa hợp với chiến trường kịch liệt như trời đất sụp đổ này.

Ngược lại trong mắt những Võ Tiên của Đại La Thiên, cho dù bọn họ là người chấp chương một đại phái, đứng trên đỉnh cao của Đại La Thiên, nhưng lúc này cương khí cường đại vẫn không thể che giấu nổi nỗi hoảng sợ trong mắt bọn họ, càng không che nổi nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ.

"Giết!"

Không biết ai là người hét lên chữ này, trong quy tắc bị vặn vẹo bởi vô số người, đạp lên thiên địa cương khí lao về phía Độc Cô Duy Ngã.

Lúc này Độc Cô Duy Ngã đột nhiên nhìn theo một hướng, phất tay lên, chém ra như trường đao.

Thính Xuân Vũ không nằm trong tay hắn, có lẽ lúc này Thính Xuân Vũ đã bị vây công, hủy bỏ khí linh.

tuy trong tay Độc Cô Duy Ngã không có đao, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được đao thế sắc bén tới cực hạn này.

Phịch.

Một tiếng vang nhỏ nhưng lại chói tai hơn bất cứ tiếng bộc phát cương khí nào.

Trong đám người, một cường giả Võ Tiên không biết bao nhiêu trọng thiên sắc mặt vô cùng khí huyết, toàn thân phun ra máu tươi, một khắc sau thân thể đã chia năm xẻ bảy!

Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm! Đây mới thật là Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm!

Một đao chém ra, không thấy lưỡi đao, ẩn trong hư vô, hay nên nói Độc Cô Duy Ngã chém ra đã không phải đao mà là một quy tắc. Đao này đã gần như thần thông!

“Giết ta? Nực cười!”

Giọng nói lạnh nhạt lơ lửng trong thiên địa, quy tắc thần thông vặn vẹo hết thảy, ảo giác trước mắt Sở Hưu cũng như vặn vẹo không gian, theo đó biến mất.

Sở Hưu nhắm mắt lại thở dài một tiếng.

Luyện hóa năm giọt tinh huyết này, thu hoạch lớn nhất của y không phải lực lượng bản thân được tinh huyết ngưng tụ, lại tăng thêm một bậc, mà là biết cách sử dụng của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm thật sự.

Ngày trước khi Sở Hưu nhận được Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm là Độc Cô Duy Ngã thi triển để đối phó với một đại phái dưới hạ giới, Thiết Hoàng Bảo.

Nhưng Sở Hưu đoán có lẽ Thiết Hoàng Bảo khi đó quá yếu, yếu tới mức Độc Cô Duy Ngã chỉ tùy ý chém một đao, vốn không phát huy một phần mười uy lực của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm.

Nhưng sau khi thấy ảo ảnh này, trong lòng Sở Hưu càng cảm thấy thiếu tự nhiên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận