Côn Luân Ma Chủ

Chương 893: Lời nói dối trở thành sự thật



Đổng Tề Khôn thấy cảnh này tức tới mức ném tan chèn trả, nhưng chuyện đã xảy ra, có tức giận cũng chẳng thể làm được gì. Hắn đành phái người truy bắt Đổng Thành Vân, trước tiên lôi tên phản nghịch này về rồi tính.

Sở Hưu vẫn luôn đứng ngoài Đổng gia, thấy Đổng Thành Vân hốt hoảng bỏ trốn khỏi gia tộc, lập tức biết đối phương đã lựa chọn ra sao.

Đương nhiên Sở Hưu cũng chẳng quan tâm tới kẻ này nữa. Đối với Sở Hưu, Đổng Thành Vân đã không còn giá trị gì, tác dụng của hắn là củng cố lời đồn Đổng gia có bảo vật, khiến lời đồn này càng thêm chân thực mà thôi.

Còn sau này Đổng Thành Vân rốt cuộc sẽ ra sao, đây không phải việc Sở Hưu cần quan tâm. Có điều nếu lần này hắn không chết, có chiêu đao mà Sở Hưu để lại, chỉ cần không xảy ra vấn đề gì lớn, tương lai chắc chắn cũng có chỗ đứng trên giang hồ.

Bước đầu tiên lời đồn đã ghim chắc, Sở Hưu cũng nên tiến hành bước kế tiếp, đương nhiên cũng là bước cuối cùng.

Đổng gia giờ là một người cao to cầm đao rồi, nhưng thứ trên tay hắn mới là vàng, còn chưa biến thành thất bảo lưu ly. Đến lúc biến xong, Đổng gia sẽ khiến người người chú ý.

Trên giang hồ không ai biết Thất Đại Hạn rốt cuộc trông ra sao, thậm chí trong điển tịch của một số tông môn cũng rất ít ghi chép, cùng lắm là có vài câu đôi lời mà thôi.

Sở Hưu dám lấy Thất Đại Hạn ra làm mồi bởi y có Thất Đại Hạn chân chính, hơn nữa y còn biết chưa ai từng thấy Thất Đại Hạn chân chính.

Nguyên nhân rất đơn giản, Sở Hưu đã không chỉ một lần sử dụng Phá Hải trước mặt mọi người nhưng vẫn không ai nhìn ra căn nguyên đao chiêu này của Sở Hưu, thậm chí cả tình báo của Phong Mãn Lâu còn không có.

Với khả năng điều tra tình báo của Phong Mãn Lâu mà vẫn không tìm hiểu ra đao này của Sở Hưu, vậy những người khác càng không thể.

Cho nên theo ý Sở Hưu, đám thủ hạ Tạ Tiểu Lâu lại tiếp tục tung tin đồn, những lời đồn đại này càng lúc càng chân thực, cũng càng lúc càng hấp dẫn mê người.

Trong lời đồn đại này, Đổng gia phát hiện một di tích thượng cổ trong Thập Vạn Đại Sơn, nhưng không để lộ ra, ngược lại bí mật đào bới. Thất Đại Hạn là thật, Phệ Thiên Trùng cũng là thật, bí điển Đạo Môn càng là thật.

Vốn Đổng gia định âm thầm phát tài, nhưng nội bộ phân phối không công bằng khiến cho có đệ tử phản bội Đổng gia. Đao pháp hắn sử dụng chính là Thất Đại Hạn, hơn nữa cảnh tượng này còn có không ít người tận mắt chứng kiến.

Thân là nhân chứng chứng kiến cảnh tượng lúc đó, những thế gia môn phái kia lại không lên tiếng, không tán thành cũng không phản đối. Thế nhưng đám người này lại âm thầm phái người ẩn nấp xung quanh Đổng gia, thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh của Đổng gia.

Lúc này bên trong Đổng gia, Đổng Tề Khôn và lão tổ Đổng gia đều mang sắc mặt âm trầm, không biết nên làm thế nào.

Bọn họ vừa phủ nhận xong, ngoảnh đi ngoảnh lại đã xảy ra chuyện như vậy. Giờ bọn họ còn nói không có, ai mà tin nổi?

“Vậy rốt cuộc chuyện tên Đổng Thành Vân kia là sao? Vì sao hắn lại dùng được đao pháp Thất Đại Hạn này?” Lão tổ Đổng gia sắc mặt âm trầm hỏi.

Đổng Tề Khôn vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Ai mà biết được? Đệ tử khác nói buổi sáng bọn họ còn thấy Đổng Thành Vân đi trên phố, còn châm chọc khiêu khích hắn. Đối phương không nói gì thêm, ai ngờ tới chiều hắn liền xuất thủ, một đao đã chém chết người!”

Lão tổ Đổng gia tức giận nói: “Ngươi làm gia chủ thế nào vậy? Đệ tử trong nhà có tranh chấp mâu thuẫn, chẳng lẽ ngươi không để ý đến à?

Đừng tưởng ta không biết mấy tính toán lặt vặt kia của ngươi. Chẳng phải vì phụ thân Đổng Thành Vân từng tranh đoạt chức vị giết với ngươi, nên ngươi không thích hắn ư?

Đừng quên giờ ngươi đang là gia chủ, đang đại biểu cho toàn bộ Đổng gia.

Nếu ngươi không thể bao dung cho một Đổng Thành Vân, vậy ngươi làm sao khoan dung cho toàn bộ Đổng gia?”

Đổng Tề Khôn vẻ mặt xúi quẩy, hắn muốn phản bác nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Thật ra lần này hắn vô tội, chuyện này vốn không liên quan tới hắn.

Đổng Tề Khôn có nhỏ nhen tới đâu cũng chẳng đuổi một võ giả tiểu bối tới phân cao thấp với Đổng Thành Vân, cố ý chèn ép hắn.

Nhưng vấn đề là cho dù hắn không muốn chèn ép đối phương, nhưng cũng không thể che chở đối phương, càng không thể hiện thái độ gì tốt với đối phương. Cho nên trong mắt các đệ tử khác của Đổng gia, như vậy lại là Đổng Tề Khôn chán ghét Đổng Thành Vân, bọn họ bèn nghĩ trăm phương ngàn kế làm khó chèn ép Đổng Thành Vân. Thật ra đám người này chỉ muốn nịnh bợ Đổng Tề Khôn, đáng tiếc Đổng Tề Khôn cũng lười nhìn tới.

Trong lúc bọn họ đang trò chuyện, bên ngoài bỗng vang lên tiếng cười quái dị.

“Đổng Tề Khôn, dẫu sao chúng ta cũng là bạn cũ. Nghe nói Đổng gia các ngươi có bảo vật, người bạn cũ ta đây muốn tới mượn xem một chút, chẳng hay ngươi có thể nể mặt chút không?”

Đổng Tề Khôn biến sắc, hắn cùng lão tổ Đổng gia đi ra cửa, chỉ thấy trước cửa lớn Đổng gia là một người trung niên ăn mặc lôi thôi, tay cầm một binh khí kỳ quái, như kiếm mà không phải kiếm, như đao mà không phải đao.

Đúng là Đổng Tề Khôn biết người này, mà cũng đúng thật người này coi như bạn tốt của hắn.

Người này là tán tu ở Tây Sở, cốc chủ Vân Lĩnh Cốc - Uông Huyết Ngưng. Người này tính cách bất thường, tính tình quái đản.

Nhánh Vân Lĩnh Cốc có rất ít võ giả, đôi khi nhất mạch đơn truyền, chính là do tính cách bọn họ quá tệ. Mặc dù không tính là Ma đạo nhưng cũng bị tông môn Chính đạo không ưa, thậm chí căm ghét.

Ngày trước Đổng Tề Khôn còn chưa tới cảnh giới tông sư võ đạo đã từng giao hảo với Uông Huyết Ngưng.

Nhưng sau này hắn trở thành tông sư võ đạo, lại trở thành gia chủ Đổng gia. Khi đó hắn lại ghét bỏ thân phận và tính cách của đối phương, cuối cùng không qua lại nữa.

Hai bên đã mấy năm rồi không gặp, thế nhưng giờ đối phương lại đột nhiên xuất hiện ở đây, có thể hiểu rốt cuộc hắn đang có ý đồ gì.

Đổng Tề Khôn cau mày nói: “Uông huynh, ngươi cũng đã nói chúng ta dù sao cũng là bạn cũ. Những tin đồn linh tinh bên ngoài mà ngươi cũng tin à? Cái gì mà bảo vật công pháp, làm gì có đâu!”

Uông Huyết Ngưng nghe vậy sắc mặt lại trầm xuống: “Đổng Tề Khôn, ta biết ngươi không chào đón ta. Ngươi là gia chủ Cao Lăng Đổng gia, bằng hữu của ngươi phải là những cao thủ hay chưởng môn đại phái. Cái tên xấu tính ta đây không giúp được ngươi, thậm chí còn khiến ngươi rước thêm phiền toái, ngươi không ưa ta, ta cũng chưa từng trách ngươi.

Nhưng ngươi đừng quên, ngày trước khi ngươi chưa đạt tới cảnh giới tông sư võ đạo, thiếu chút nữa bị một tông sư võ đạo Ma đạo giết chết, là ai liều cả tính mạng thiêu đốt tinh huyết cứu ngươi?

Ân tình đó trước nay ta chưa bao giờ đòi, nếu không phải giờ tu vi của ta gặp phải bình cảnh, đang rất cần một môn công pháp phá bình cảnh, ta cũng không định tới đây chuyến này.

Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn mượn đọc Thất Đại Hạn một lượt mà thôi, ta cũng chỉ đọc ngay trong Đổng gia của ngươi thôi. Hơn nữa ta thề nếu ta tiết lộ một chữ của công pháp ra ngoài, vậy Uông mỗ sẽ chết không yên lành!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận