Côn Luân Ma Chủ

Chương 1548: Tạm trở lại Đại La thiên 1

Sau khi Phá Trận Tử dung hợp với Thính Xuân Vũ, uy lực có mạnh mẽ thêm hay không thì Sở Hưu cũng không thử nghiệm được, nhưng đúng là khí thế sắc bén hơn trước đó một chút.

Những ấn ký của Độc Cô Duy Ngã không phải công pháp, nói chính xác thì nó giống kinh nghiệm hơn, tuy dung nhập vào người Sở Hưu, nhưng trong thời gian ngắn Sở Hưu cũng khó lòng tiêu hóa, chắc phải chiến đấu thì y mới lĩnh ngộ triệt để được.

Sau khi làm xong những chuyện này, Sở Hưu định âm thầm lẻn về Đại La Thiên.

Với lực lượng của Côn Luân Ma Giáo hiện tại, Sở Hưu cũng có tự tin nhất định sẽ đánh bại được Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Nhưng điều Sở Hưu muốn lại là lòng tin tuyệt đối, cho nên những người dưới tay y có phần thiếu thốn.

Còn lấy đâu ra người ư, đương nhiên là từ Đại La Thiên.

Sau khi triệu tập mọi người, Sở Hưu nói với họ kế hoạch của mình, sau đó bảo Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương: “Ngụy lão, Thương thành chủ, thời gian tới giao cho hai người.”

Ngụy Thư Nhai gật nhẹ đầu, Thương Thiên Lương lại chắp tay sau lưng, sắc mặt không thành vấn đề: “Tiểu tử ngươi đúng là quan tâm linh tinh, một năm ngươi không có mặt, Côn Luân Ma Giáo cũng có sao đâu.”

Sở Hưu nhíu mày, không lên tiếng.

Khi Côn Luân Ma Giáo nguy cấp nhất, Thương Thiên Lương vẫn không rời bỏ mà giúp họ ổn định lòng người, những chuyện này Sở Hưu đều ghi tạc trong lòng.

Nhưng tính khí vị lão tiên sinh này chưa bao giờ khá, cho dù ngày ngày trồng rau tu thân dưỡng tính nhưng vẫn ra vẻ không phục, không cam lòng, gặp ai cũng phải phản bác đôi ba câu.

Tuy bây giờ thực lực của Sở Hưu đã mạnh hơn hẳn Thương Thiên Lương, nhưng y chưa từng thấy Thương Thiên Lương có chút tôn trọng nào đối với vị Côn Luân Ma Chủ là hắn.

Lúc này Mai Khinh Liên đột nhiên nói: “Dẫn ta theo nhé? Địa điểm mà các cường giả thượng cổ trong truyền thuyết đi tới, người ta còn chưa được thấy đâu.”

Sở Hưu còn chưa kịp nói gì, Mục Tử Y bên cạnh đã lập tức lên tiếng: “Ta cũng muốn đi.”

Đôi mắt mỹ lệ của Mai Khinh Liên nhướn lên, liếc Mục Tử Y một cái. Bây giờ tiểu nha đầu kia đã có kinh nghiệm, mình không nói gì thì nha đầu kia cũng không nói, mình làm gì thì nha đầu kia học theo.

Sở Hưu nhức đầu xoa xoa trán, dẫn theo hai cô gái này cũng không sao, dù sao sớm muộn gì cũng phải đi.

Sở Hưu vừa định đáp ứng, Lục Giang Hà liền nói: “Bản tôn cũng muốn đi! Tới Đại La Thiên, nếu ngươi ngứa mắt với ai cứ để ta. Ta rất muốn nếm thử mùi vị khí huyết của đám người thượng cổ này, xem xem có gì khác với nơi này không.”

Lục Giang Hà vừa nói xong câu này, Mai Khinh Liên và Mục Tử Y đồng thời trừng mắt với hắn, ánh mắt như đao sắc bay qua, trợn trừng tới mức Lục Giang Hà vò đầu bứt tai.

Có ý gì hả, ta có trêu chọc gì các ngươi đâu?

Thấy nhiều người muốn đi như vậy, Sở Hưu nhanh chóng xua tay nói: “Lã huynh và Chử tiền bối, hai người cũng đi theo, làm quen với lực lượng Đại La Thiên. Bên Côn Luân Sơn thì trước khi ta về không cần xuất thủ, chỉ cần quan sát động tĩnh trên giang hồ là được.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Mai Khinh Liên và Mục Tử Y lại trừng mắt với Lục Giang Hà.

Lục Giang Hà quay đầu sang phía khác hừ khẽ một tiếng, quyết định không chấp nhặt với hai nữ nhân này.

Năm trăm năm trước hắn đã biết có hai loại người không dễ chọc, một là người có thực lực cường đại mà lại nhỏ nhen như Độc Cô giáo chủ, hai là nữ nhân.

Dẫn người tới Đại La Thiên cũng không phải việc gì khó, chỉ cần cẩn thận một chút, tránh cho người của Tu Bồ Đề Thiền Viện phát hiện là được.

May mà sau khi Tu Bồ Đề Thiền Viện biết Sở Hưu chuẩn bị tấn công, bọn họ co hết lực lượng về tông môn, dọc đường đám người Sở Hưu chỉ cần tu liễm lực lượng tới cực hạn là không thấy bóng dáng võ giả Tu Bồ Đề Thiền Viện nào.

Thông đạo hai thế giới trùng điệp không có bất cứ nguy hiểm gì, Sở Hưu có thể đi qua thì đám người Mai Khinh Liên cũng có thể.

Ngày trước Đại Hắc Thiên Thần Cung có nhiều người tới hạ giới như vậy, cho dù tất cả đều là tinh nhuệ nhưng không thể nào có chuyện ai ai cũng là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Sau khi tới gần lối vào, mấy người nhanh chóng bị hút vào trong, lúc ra đã là trong hang núi kia.

Lục Giang Hà thở dài một tiếng nói: “Nơi này đúng là thần tiên bảo địa, trước kia cho dù Thánh Giáo ta trong thời toàn thịnh, triển khai toàn bộ trận pháp cũng không có thiên địa nguyên khí dồi dào như nơi này.”

Đám người Lã Phụng Tiên cũng hết sức kinh ngạc, thiên địa nguyên khí ở Đại La Thiên dồi dào vượt ngoài tưởng tượng, khiến bọn họ ngây ngốc cả nửa ngày mới thích ứng được.

Lục Giang Hà hưng phấn nói: “Đi mau, xem xem Thương Ngô Quận mà ngươi nắm giữ trông thế nào.”

Sở Hưu nói: “Vội cái gì? Có một điều phải nhớ kỹ, thay đổi khẩu âm của mình một chút, đừng để người khác nghi ngờ.”

Trước đó khi đi trên đường, Sở Hưu đã chỉ ra điểm khác biệt giữa khẩu âm của Đại La Thiên và hạ giới, chỉ cần chú ý, đừng vô tình để lộ là được.

“Ngoài ra, các ngươi theo ta tới Thương Ngô Quận, không ai có thân phận cả, phải tự giới thiệu ra sao?”

Mai Khinh Liên ôm chầm lấy Mục Tử Y cười duyên dáng: “Cái này thì dễ thôi, ta và Mục muội muội là thị nữ của ngươi, đường đường truyền nhân của Cổ Tôn, bên cạnh có hai thị nữ hầu hạ chẳng bình thường lắm ư? Sở công tử.”

Mục Tử Y vẻ mặt không được tự nhiên, muốn tránh Mai Khinh Liên nhưng không được, cô chỉ vừa đạt tới cảnh giới Chân Đan, thực lực kém xa Mai Khinh Liên.

Sở Hưu đưa mắt sang Lã Phụng Tiên nói: “Vậy Lã huynh đóng vai một truyền nhân của Cổ Tôn khác, là hảo hữu với ta.”

Lã Phụng Tiên nghi ngờ nói: “Vạn nhất có người hỏi truyền thừa của ta thì sao?”

Sở Hưu nói: “Truyền nhân của Thượng Cổ Ma Thần Lã Ôn Hầu, lai lịch đã đủ lớn chưa?”

Lã Phụng Tiên cười khổ nói: “Nhưng ta là truyền nhân Ôn Hầu ở hạ giới, không phải ở Đại La Thiên.”

Sở Hưu nhún vai: “Có gì khác biệt à? Dù sao ngươi cũng là truyền nhân Ôn Hầu chính tông, tuổi tác thực lực công pháp đều có đủ. Mà Thượng Cổ Ma Thần Lã Ôn Hầu cũng có thật.

Còn Lã Ôn Hầu có truyền nhân hay không, có tới Đại La Thiên hay không, cái này thì ai biết? Ở đây ngươi là truyền nhân Ôn Hầu chính tông.”

Trước đây Sở Hưu không dám tự xưng là truyền nhân của các cường giả thời thượng cổ vì y cũng không biết rốt cuộc những cường giả thượng cổ đó có truyền nhân hay không, sợ bị vạch trần.

Còn Lã Phụng Tiên lại thật sự là truyền nhân của Lã Ôn Hầu, hắn tự xưng như vậy sẽ không có bất cứ vấn đề gì.

Lục Giang Hà ở bên cạnh nói: “Vậy ta thì sao? Là truyền nhân của ai?”

“Ngươi là võ giả tán tu được ta mời chào.” Sở Hưu liếc hắn một cái nói.

Lục Giang Hà bất mãn nói: “Vì sao đến đây ta lại thành võ giả tán tu?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Truyền nhân của Cổ Tôn không có tuổi tác lớn như ngươi, cũng không lắm mồm như ngươi.”

Chử Vô Kỵ ở bên cạnh cười khổ nói: “Ta cũng tự biết lấy mình, với tuổi tác và thực lực của ta cũng làm võ giả tán tu đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận