Côn Luân Ma Chủ

Chương 1403: Giang hồ chấn động

Hòa thượng Bất Không tham thiền Bất Tử Thiền năm trăm năm, thậm chí ngay cả mọi người trong Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng cho rằng hắn cũng như những võ giả Tu Bồ Đề Thiền Viện khác, tiếp tục ngủ say.

Lần này hắn có thể tình lại thật ra phải cảm tạ Sở Hưu.

Nếu không phải Sở Hưu phá vỡ Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận do hắn tự tay bố trí, khiến cho tâm thần hắn chấn động, có lẽ hắn không cách nào tỉnh lại.

Nghe Rama thuật lại xong, hòa thượng Bất Không thở dài một tiếng nói: “Thánh Hỏa lại cháy, Ma đạo cũng bùng lên từ đống tro tàn. Giang hồ này lại không yên ổn rồi.

Bần tăng thà ngủ say cả đời cũng không muốn thấy giang hồ loạn lạc dưới ma uy năm xưa.”

. . .

Trong Thiên Sư Phủ, lão thiên sư đang phơi nắng bỗng giật mình ngồi bật dậy nhìn về phía tây.

Bên cạnh hắn, Trương Thừa Trinh đang tĩnh tọa, thân thể tràn ngập đạo uẩn, thậm chí có từng luồng lực lượng lôi đình lấp lóe trong hư không.

Cảm nhận được động tĩnh của lão thiên sư, Trương Thừa Trinh mở mắt nói: “Lão thiên sư, sao vậy?”

Lão thiên sư nhìn về phía tây, khẽ lắc đầu nói: “E là giang hồ lại không còn thái bình nữa rồi.

Lão già ta đây sống lâu như vậy cũng chẳng dễ dàng gì, sao cứ bắt ta chứng kiến hai đời Côn Luân Ma Giáo xuất thế? Ài, sao không thể bớt lo một chút đây.”

. . .

Trong Bái Nguyệt Giáo, Dạ Thiều Nam đang luyện hóa Thiên Thiên Ma Chủng cũng cảm giác được điều gì, mở to mắt nhìn về phía tây, nhưng một khắc sau lại lập tức nhám lại, tiếp tục luyện hóa ma chủng.

Đối với Dạ Thiều Nam, Côn Luân Ma Giáo chỉ là một biểu tượng, không đại biểu cho điều gì.

Hắn kính nể thành tựu của Côn Luân Ma Giáo nhưng hắn cũng có tự tin, tương lai mình cũng có hy vọng đạt tới trình độ của Độc Cô Duy Ngã.

Cho nên hắn thấy Côn Luân Ma Giáo chỉ là một biểu tượng mà thôi, Sở Hưu hay ai đốt cháy Vô Căn Thánh Hỏa cũng có liên quan gì tới hắn?

Đối với Ma đạo hiện tại, Côn Luân Sơn chính là thánh địa của Ma đạo, nhưng không khéo năm trăm năm sau Bái Nguyệt Giáo cũng sẽ trở thành thánh địa của Ma đạo!

. . .

Vì Vô Căn Thánh Hỏa lại rực cháy, tất cả các chí cường giả trong giang hồ đều phát hiện ra khí tức đó.

Vô Căn Thánh Hỏa sinh ra trong long mạch, còn long mạch lại là sản phẩm của lực lượng thiên địa, cho nên những chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đều có cảm ứng huyền diệu.

Trước đó bọn họ đã nghe tin Sở Hưu chuẩn bị lên Côn Luân Sơn, nhưng bọn họ cũng không ngờ Sở Hưu lại thật sự đốt cháy được Vô Căn Thánh Hỏa.

Mấy ngày sau, tin tức về Sở Hưu đã lan truyền, có tốt có xấu.

Nhánh Ẩn Ma nội loạn, chết mất vài cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, còn tổn thất nhiều võ giả cấp bậc khác.

Có thể nói mấy năm nay những võ giả Ma đạo chết dưới tay Sở Hưu còn nhiều hơn chết trong tay võ lâm Chính đạo.

Thậm chí phần lớn mọi người đều âm thầm kinh ngạc, tên Sở Hưu kia ra tay như vậy đúng là phát điên rồi.

Cùng là người trong giới Ma đạo, thậm chí cùng là người của nhánh Ẩn Ma, kết quả y lại ra tay không hề lưu tình. Chỉ cần đứng dối lập với y, cho dù có mở miệng xin tha, y cũng giết không tha.

Hơn nữa nghĩ kỹ là thấy, Sở Hưu giết người mình còn ra tay ác như vậy, có thể thấy thái độ của y khi đối đãi với các tông môn khác.

Thậm chí gần đây có tin tức Độc Cô Duy Ngã chuyển thế nên có người còn liên tưởng tới Độc Cô Duy Ngã.

Phải biết trước khi Côn Luân Ma Giáo hùng bá giang hồ, Độc Cô Duy Ngã từng ra tay thống nhất Ma đạo.

Khi đó toàn bộ Ma đạo đều không cho phép xuất hiện âm thanh thứ hai, cho dù mà đại phái Ma đạo hạng nhất như Bái Nguyệt Giáo, cũng chỉ có nước thận trọng sống ở Miêu Cương nuôi cổ trùng, nếu dám ngóc đầu lên thì một là chọn cách thần phục Côn Luân Ma Giáo, hai là bị một bàn tay đập chết.

Hành động của Sở Hưu của giống với Độc Cô Duy Ngã, thật ra mọi người cũng suy nghĩ rất cẩn thận, bọn họ tìm chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã lâu như vậy nhưng trên giang hồ người giống Độc Cô Duy Ngã nhất chính là Sở Hưu.

Nhưng mọi người cũng chỉ suy nghĩ chứ ai cũng biết chắc chắn là không phải.

Một là tuổi tác của Sở Hưu không khớp, Độc Cô Duy Ngã chuyển thế, bây giờ mới mười tám tuổi.

Ngoài ra là với cách hành xử tự tìm đường chết của Sở Hưu, nếu y thật sự là Độc Cô Duy Ngã, có lẽ còn chẳng có ký ức.

Cho dù Độc Cô Duy Ngã thật sự chuyển thế, hắn cũng không thể ngông nghênh như Sở Hưu mà phải âm thầm ngủ đông, đợi tới lúc thực lực khôi phục rồi mới có tính toán khác.

Nhưng cho dù nói thế nào, giới Ma đạo cũng tổn thất đại lượng võ giả, đối với võ lâm Chính đạo mà nói đây chính là chuyện tốt.

Nhưng cũng có chuyện xấu, đó là Sở Hưu chiếm cứ Côn Luân Sơn, châm lại Vô Căn Thánh Hỏa, giương lá đại kỳ Ma đạo, dựng lại Côn Luân Ma Giáo. Đối với toàn bộ võ lâm Chính đạo, đây đúng là sỉ nhục!

Nếu là lúc bình thường, chắc chắn bọn họ không cho phép chuyện này phát sinh.

Nhưng bây giờ, đứng trước tin tức Độc Cô Duy Ngã chuyển thế, chuyện về Sở Hưu có thể gác sang một bên.

Côn Luân Sơn chỉ là tượng trưng của Ma đạo, còn Độc Cô Duy Ngã lại là kiếp nạn khiến toàn bộ giang hồ bị bao phủ dưới bóng Ma đạo.

Tìm ra chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã trước rồi giải quyết Sở Hưu cũng không muộn.

Dù sao trong mắt tất cả mọi người trong giang hồ, Độc Cô Duy Ngã mới là họa lớn. Sở Hưu ấy à, tuy phiền toái nhưng chỉ cần bọn họ liên thủ là có thể giải quyết, chẳng qua tạm gác một thời gian mà thôi.

Những chuyện này đều trong dự đoán của Sở Hưu, y trèo lên Côn Luân Sơn, người khác đã không để ý tới. Cũng chỉ võ lâm đứng trước tin tức Độc Cô Duy Ngã mới không có người tới gây sự với y.

Còn chuyện này sẽ chèo chống được bao lâu, Sở Hưu không biết, cũng không nắm chắc.

Cho nên y phải nhân lúc tông môn Chính đạo chưa kịp phản ứng, đầu tiên là tăng cường thực lực của mình tới mức độ nhất định mới được.

Trên đỉnh Côn Luân Sơn, bên cạnh Vô Căn Thánh Hỏa, Sở Hưu đứng trên đỉnh núi nhìn về phía tây Côn Luân Sơn.

Đây là điểm cuối cùng của dãy núi Côn Luân, cũng là tông môn mạnh nhất đương thời, Tây Côn Luân Thiên Môn!

Thiên Môn và Ma Giáo tuy đều ở Côn Luân Sơn, nhưng Côn Luân Sơn quá lớn, toàn bộ dãy núi Côn Luân kéo dài cả ngàn dặm, Côn Luân Ma Giáo nằm gần với phía đông, là điểm xuất phát cũng là hướng đầu rồng trong long mạch.

Còn Thiên Môn lại là tận cùng phía tây của dãy núi Côn Luân, xem như đuôi rồng trong long mạch.

Nghe nói khi xưa độ cao của Đông Tây Côn Luân vốn bằng nhau, nhưng từ khi Độc Cô Duy Ngã tới Thiên Môn một chuyến đã cưỡng ép san bằng đỉnh núi của Thiên Môn xuống trăm trượng, chỉ vì không chứa chấp được ai đứng cao hơn mình.

Đương nhiên chuyện này là Lục Giang Hà nói, Sở Hưu cảm thấy đối phương đang nói bừa, hắn thấy Độc Cô Duy Ngã còn chưa rảnh rỗi tới mức này.

Nhưng đối với Sở Hưu hiện giờ, Thiên Môn từng bị Độc Cô Duy Ngã san bằng lại là một đại kiếp nạn đối với y.

Chưa nói tới ân oán giữa y và Thiên Môn, năm xưa Độc Cô Duy Ngã không thể chứa chấp Thiên Môn, bây giờ tới y lên Côn Luân, Thiên Môn có chịu bỏ qua cho y không?

Lần trước Quân Vô Thần bị Chung Thần Tú ép phải trở về, hình như đã rất lâu rồi thần tướng Thiên Môn không xuất hiện trên giang hồ. Sở Hưu cũng hy vọng nội bộ đối phương xuất hiện vấn đề gì.

Sở Hưu đưa mắt nhìn Vô Căn Thánh Hỏa sau lưng mình, bây giờ y cũng không thể lo nghĩ nhiều như vậy, tăng cường thực lực bản thân mới là quan trọng nhất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận