Côn Luân Ma Chủ

Chương 317: Vong Ngã Sát Quyền, máu nhuộm khắp nơi

Sở Hưu chưa bao giờ thật sự thi triển uy thế của Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, hay nên nói là trước đó y còn chưa tu luyện nhập môn, bởi môn võ thuật này chỉ có thể tu luyện trong sát ý.

Khi vừa giao chiến, Sở Hưu đã tiến vào Vong Ngã Sát Cảnh, tất cả mọi tinh thần đều đắm chìm trong sát ý vô biên, duy trì một cân bằng vi diệu giữa điên cuồng và lý trí.

Lúc này Sở Hưu truyền sát ý vừa ngưng tụ trong giết chóc vào trong thế quyền của mình, toàn bộ cương khí toàn thân như đều bị sát ý lôi cuốn hóa thành vô số lưỡi đao, phá tan không khí chém nát hết thảy!

Rõ ràng là một quyền nhưng Sở Hưu đánh ra lại có cảm giác như thiên quân vạn mã.

Sát ý ngập trời ngưng tụ thành thế quyền, khiến kiếm cương của Lâm Nam Nghiệp vỡ vụn, bản thân hắn cũng không cách nào ngăn cản uy thế này, lập tức thối lui.

Võ giả cầm thương kia định cứng rắn chống đỡ nhưng lực lượng của hắn còn không bằng Diêu Nhạc Sơn, dưới một quyền này mặc dù mũi thương trong tay hắn bộc phát ra uy thế của lôi đình nhưng lại không kháng cự nổi một giây, trường thương nổ tung, thân thể hắn cũng bay ngược ra ngoài, miệng phun máu tươi.

Người cản giết người, Phật cản giết Phật!

Vong Ngã Sát Cảnh ngưng tụ tới cực hạn sinh ra Vong Ngã Sát Quyền, không ai cản nổi!

Vẻ hoảng sợ trên mặt Diêu Nhạc Sơn còn chưa tan, cương khí hộ thể quanh người hắn đã bị Sở Hưu đánh nát, nắm đấm xuyên thẳng qua người hắn như miếng đậu hũ, máu tươi bắn tung. Diêu Nhạc Sơn bị quyền này của Sở Hưu đánh ra một lỗ lớn trước ngực, cuối cùng hai mắt vô thần ngã gục dưới đất.

Tay phải của Sở Hưu run lên nhè nhẹ, cơn đau thấu xương truyền lại, sát ý cũng theo thế quyền vừa rồi tỏa ra đôi chút, sát cơ phản phệ không nặng như lúc trước.

Một quyền đánh lui hai võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, lực lượng của Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền mặc dù được thi triển tới cực hạn nhưng sức mạnh đều mới chỉ là tương đối, tuy vậy hắn đã bị phản phệ không nhẹ.

Chẳng trách võ giả bình thường không cách nào tu luyện Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, thậm chí không cách nào thi triển, môn công pháp này phản phệ quả thật không nhỏ. Thậm chí trong mấy môn công pháp Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, phản phệ của Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền còn là lớn nhất.

Một khi tiến vào Vong Ngã Sát Cảnh, sát ý ngưng tụ tới cực hạn, vậy Sở Hưu nhất định phải phóng thích nó ra, dùng sát ngăn sát, bằng không sát ý y ngưng tụ sẽ phản phệ bản thân.

Sở Hưu nhìn về phía võ giả cầm thương, Nội Phược Ấn bộc phát, thân hình lập tức xuất hiện trước mặt võ giả cầm thương.

Võ giả cầm thương kia trong lòng hoảng hốt, trường thương của hắn đã gãy nát, lúc này đối mặt với Sở Hưu, hắn chỉ có thể xuất quyền, cương khí ngưng tụ trên cánh tay, xuất quyền nhưng lại đánh ra thương ý.

Chỉ tiếc trong lòng hắn đã có ý khiếp đảm, kẻ dùng thương là binh khí khi xuất thủ phải mạnh mẽ hào hùng không gì sánh kịp, nhưng lúc này hắn chỉ một lòng nghĩ cách tạm thời ngăn cản Sở Hưu sau đó bỏ trốn, ngay khi xuất thủ đã định trước sẽ bại!

Đại Kim Cương Luân Ấn ầm ầm đánh ra, ấn pháp cùng quyền pháp đối đầu, một tiếng ầm vang lên, cánh tay võ giả kia lập tức đứt gãy vặn vẹo khiến hắn không khỏi rên khẽ một tiếng, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.

Mặc dù hắn không am hiểu công phu quyền cước nhưng dẫu sao cũng là võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, thế nhưng về mặt lực lượng lại bị Sở Hưu ép cho thương tích đầy mình.

Võ giả này cũng khá quả quyết, thấy cho dù mình xuất thủ toàn lực cũng chẳng ngăn nổi Sở Hưu, quanh người lập tức bùng lên huyết khí, định thiêu đốt khí huyết để liều mạng bỏ trốn.

Thanh danh quan trọng, lợi ích cũng quan trọng, nhưng những thứ này đều không quan trọng bằng cái mạng mình.

Lúc này hắn đã chẳng lo được chuyện nói năng lại với Hạ Hầu Vô Giang ra sao, chỉ một lòng muốn bỏ trốn giữ mạng.

Có điều lúc này, hai mắt Sở Hưu lại hóa thành một đầm sâu không đáy, Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp thi triển tới cực hạn, kéo tinh thần hắn vào trong đó, chìm vào trong vực sâu!

Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp ảnh hưởng khá thấp tới võ giả cường đại hơn bản thân người thi triển, có điều mặc dù võ giả này cảnh giới cao hơn Sở Hưu nhưng thực tế đã bị y giết cho vỡ mật, không đáng lo ngại.

Ngay khi hắn dốc toàn lực vừa thoát khỏi Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp, thứ xuất hiện trước mắt hắn lại là ánh sáng vô biên vô hạn!

Viên Mãn Bảo Bình Ấn!

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể võ giả kia trực tiếp bị hất bay hơn mười trượng, ngã trong đám người, nội phủ đã bị đánh nát, thân thể vặn vẹo không ra hình dạng gì.

Chỉ trong nháy mắt đã có hai võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên chết trong tay Sở Hưu.

Trước đó khi Sở Hưu giết Giang Đông Ngũ Hiệp, mọi người không ai chứng kiến. Phần lớn võ giả cho rằng Giang Đông Ngũ Hiệp chết dưới âm mưu quỷ kế của Sở Hưu, dù sao không ai thấy quá trình Sở Hưu liều mạng cùng Trình Bất Húy.

Mà bây giờ mọi người không thể không tin tưởng, với thực lực của Sở Hưu, một số võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên hơi yếu một chút thậm chí còn không có lực hoàn thủ trước mặt y. Trong Giang Đông Ngũ Hiệp, sợ rằng chỉ có mình Trình Bất Húy có thực lực đánh được với y, cho dù Đổng Tương Nghi cùng Lã Đồng một chọi một cũng không phải đối thủ của Sở Hưu!

Sở Hưu đưa mắt nhìn sang Lâm Nam Nghiệp đang ôm vẻ mặt kinh hãi, khóe miệng y nhếch lên, Thiên Ma Vũ trong tay mang theo đao cương ma khí huyết sắc trực tiếp chém về phía Lâm Nam Nghiệp.

Thấy Sở Hưu lao về phía mình, trong lòng Lâm Nam Nghiệp đã vô cùng hoảng sợ.

Trước đó hắn nói với Hạ Hầu Vô Giang, nếu hắn chỉ có một mình chắc chắn sẽ tới tìm Sở Hưu liều mạng, báo thù cho Giang Đông Ngũ Hiệp, thực tế đó chỉ là lời nói giữ thể diện, Lâm Nam Nghiệp vẫn rất sợ chết.

Trước kia hắn là tán tu, chém giết trên giang hồ bao năm mới gây dựng được gia nghiệp lớn như vậy, thủ đoạn cũng khá quả quyết tàn nhẫn, giết không ít người nhưng đắc tội cũng không ít người.

Lúc tuổi già tình tính hắn cũng thay đổi, bắt đầu có thiện chí giúp đỡ mọi người, ra tay viện trợ đồng đạo giang hồ, đó không phải là hắn hoàn toàn tỉnh ngộ mà do hắn phát hiện thanh danh tốt càng có tác dụng hơn thủ đoạn độc ác. Hắn kết giao được càng nhiều người, có được càng nhiều mối quan hệ, những kẻ thù ngày xưa càng không dám động đến hắn.

Giờ mặc dù hắn đã già nhưng thực lực cũng đã đến Ngũ Khí Triều Nguyên, dẫu sao cũng có thể sống được mấy chục năm nữa, Lâm Nam Nghiệp không cam tâm chết tại đây như vậy!

Thấy Sở Hưu đánh tới, Lâm Nam Nghiệp trực tiếp lựa chọn thiêu đốt khí huyết bộc phát ra tốc độ mạnh nhất của mình trốn vào giữa đám người.

Thật ra giờ mọi người đều đã bị Sở Hưu giết tới mức sợ vỡ mật.

Trong số những người cầm đầu, thực lực của Diêu Nhạc Sơn cùng võ giả cầm thương là mạnh nhất thì đều đã chết, Lâm Nam Nghiệp giờ cũng chỉ muốn bỏ trốn.

Đám người dẫn đầu còn như vậy nói chi những người khác.

Thấy Lâm Nam Nghiệp chạy về phía bọn họ, những võ giả kia lao nhao né tránh.

Đương nhiên giờ có né cũng chẳng còn kịp, trực tiếp bị Sở Hưu đuổi theo phía sau xuất đao chém chết, cho dù là Tam Hoa Tụ Đỉnh không chết cũng phải trọng thương.

Chỉ trong chớp mắt đám người đã la ó kêu gào khắp nơi, tình cảnh vô cùng hỗn loạn, Sở Hưu đi tới đâu, nơi đó bừng lên từng làn sương máu, khiến mọi người vô cùng kinh hãi.

Trên quán rượu, Thiền Nhi nhìn cảnh tượng bên dưới, hai hàng mi thanh nhăn lại, lạnh lùng nhả ra hai chữ: “Rác rưởi!”

Vốn là chuyện mười phần chắc chín thế nhưng bọn Lâm Nam Nghiệp lại thành ra như vậy, đám người này đúng là quá rác rưởi.

Hạng người như vậy có chủ động đưa tới cửa Hạ Hầu thị, Hạ Hầu thị bọn họ cũng chướng mắt.

Mặc dù trong đó có nguyên nhân là do Sở Hưu quá mạnh, nhưng đổ lý do thất bại là bởi địch nhân, đó mới là biểu hiện của kẻ hèn nhát.

Mắt thấy mấy trăm người bị một mình Sở Hưu đuổi cho chạy tứ tán, Thiền Nhi không khỏi lắc đầu, một đám ô hợp cho dù có nhiều hơn cũng chẳng thể làm nên chuyện. Đây cũng là lý do vì sao phần lớn tông môn trên giang hồ đều dựa vào tinh anh.

Nghe nói người buôn tin của Phong Mãn Lâu trải rộng khắp thiên hạ, lên tới chừng vài chục vạn người, nhưng Phong Mãn Lâu vẫn chỉ là tổ chức buôn bán tính báo.

Cái Bang danh xưng thiên hạ đệ nhất đại bang, bang chúng hơn trăm vạn, ngươi vĩnh viễn không biết được những kẻ ăn mày lôi thôi lếch thếch bên đường có ai thật sự là ăn mày, ai là đệ tử Cái Bang.

Nhưng thực tế nếu Cái Bang dựa vào đám ăn mày cơm không đủ no đó, sợ là đã sớm tan tành. Cái bang chân chính là do số lượng tinh anh không nhiều ở Tổng đường chống đỡ, tập hợp lực lượng bang chúng trăm vạn để nuôi dưỡng vài trăm người.

Còn Côn Luân Ma Giáo, đệ tử thật ra chỉ có mấy ngàn nhưng lại có thể trải uy áp khắp giang hồ, ma diễm ngập trời, chuyện này đã đủ nói rõ hết thảy.

“Phong tiên sinh, chuyện hôm nay vẫn phải nhờ ngài xuất thủ rồi. Vốn công tử không muốn vận dụng ngài, có điều ngài cũng thấy rồi đó. Cục diện hiện giờ nếu ngài không xuất thủ, đám rác rưởi kia bại chắc rồi.”

Thiền Nhi vừa dứt lời, một người trung niên gương mặt lạnh lùng hai tay ôm kiếm đột nhiên xuất hiện sau lưng Thiền Nhi, thản nhiên đáp: “Ngươi biết thân phận của ta rồi đó, giờ ta xuất thủ một lần có lẽ rất lâu sau cũng không thể làm việc cho công tử được.”

Thiền Nhi nói: “Không sao, Phong tiên sinh cứ đi đi, ta sẽ nói cho công tử. Thời gian gần đây công tử đều phải bế quan, vừa hay Phong tiên sinh ngài cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian.”

Phong tiên sinh gật đầu nói: “Nếu Thiền Nhi cô nương đã nói như vậy, vậy ta đi đây.”

Phong tiên sinh này chính là người của Hạ Hầu Vô Giang, không phải người của Hạ Hầu thị mà là một cao thủ do hắn tự dùng lực lượng bản thân mời chào.

Lần này động thủ với Sở Hưu, không thể sử dụng lực lượng của Hạ Hầu thị, mà Hạ Hầu Vô Giang lại không muốn vận dụng lực lượng của mình, bởi vì vị Phong tiên sinh này thân phận khá mẫn cảm, chỉ cần hắn xuất thủ, vậy một thời gian dài sau đó sẽ không thể không giấu mình ẩn cư, không thể lộ diện.

Cho nên lần này vốn Hạ Hầu Vô Giang không định để hắn động thủ, hắn phái Phong tiên sinh tới đây chỉ là để bảo hộ Thiền Nhi, phòng ngừa xảy ra sự cố gì mà thôi.

Nhưng giờ tình hình không đúng, bọn Lâm Nam Nghiệp quá rác rưởi không thể dùng được, Thiền Nhi buộc phải tự quyết định, để Phong tiên sinh xuất thủ giết chết Sở Hưu.

Dù sao Thiền Nhi là thị nữ thân cận của Hạ Hầu Vô Giang, còn Phong tiên sinh chỉ là cung phụng khách khanh, hai bên không thể so sánh, nếu Thiền Nhi đã nói sau khi về Hạ Hầu thị mình sẽ nói với Hạ Hầu Vô Giang, vậy Phong tiên sinh chỉ việc làm theo là được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận