Côn Luân Ma Chủ

Chương 1605: Huyết Ma đấu Huyết Ma 1

Hiên Viên Vô Song bại, bại rất thảm.

Trong sân tỷ võ chỉ có tiếng hít thở nặng nề của Lã Phụng Tiên, ma văn trên người hắn chậm rãi tiêu tán, ngược lại không như lần trước khiến thân thể của hắn suýt nữa sụp đổ. Dù sao lần này hắn chỉ bước đầu mượn dùng lực lượng của Vô Song.

Theo Sở Hưu, Hiên Viên Vô Song rất thảm.

Không thể phủ nhận, Hiên Viên Vô Song đúng là một thiên tài, biến một thể chất rác rưởi thành thể chất kỳ tài tuyệt thế.

Nhưng vận may của hắn đúng là không được tốt, so với Lã Phụng Tiên may mắn vô song thì đúng là một trời một vực.

Lần trước hắn gặp Sở Hưu, đang yên đang lành nhất định phải gọi chiến hồn Lã Ôn Hầu ra, kết quả bị Sở Hưu khắc chế áp đảo hoàn toàn, hầu như không tốn sức chút nào.

Còn lần này hắn cũng rất xui xẻo, tuy vừa ra tay đã vận dụng toàn lực, nhưng hắn lại gặp phải một Lã Phụng Tiên vừa bộc phát xong, thế lực tăng cường một quãng lớn, trực tiếp bị áp đảo tới cuối, vốn không có chút cơ hội hoàn thủ nào.

Xét theo cảnh giới thì thật ra Hiên Viên Vô Song vẫn mạnh hơn Lã Phụng Tiên một chút, dùng sao hắn đã đạt tới Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong.

Nhưng rất đáng tiếc, sau trận chiến ở Tu Bồ Đề Thiền Viện lần trước, Lã Phụng Tiên dùng lực lượng cơ thể tuyệt đối chém vỡ Ưu Đàm Bà La, loại lực lượng đó cường đại tới mức ngay cả Sở Hưu cũng thấy kinh hãi, có thể nói là cực hạn trong lực lượng cơ thể.

Lần này tuy Lã Phụng Tiên không sử dụng Vô Song bản hoàn chỉnh nhưng chỉ mượn một bộ phận lực lượng thôi cũng khiến Hiên Viên Vô Song không chịu được.

Nhưng Hiên Viên Vô Song cũng có chút nội tình, cho dù bị Lã Phụng Tiên đánh hộc máu nhưng vẫn giãy giụa bò lên, không cam lòng, còn muốn ra tay tiếp.

Hắn còn vài lá bài tẩy và bí pháp của Lăng Tiêu Tông chưa kịp thi triển!

Lúc này Tần Bách Nguyên lại quát khẽ nói: “Đủ rồi! Còn chưa thấy mất mặt sao? Thua chính là thua, Lăng Tiêu Tông ta thua được, còn định quấn chặt lấy người ta, ngươi định làm mất mặt bản thân hay làm mất mặt Lăng Tiêu Tông đây?’

Hiên Viên Vô Song oán hận trừng mắt với Lã Phụng Tiên, nhưng ngay cả Tần Bách Nguyên vẫn luôn che chở hắn cũng nói vậy, hắn đành phải lui về.

Nhưng trong mắt vẫn đầy vẻ không cam lòng, hắn quá uất ức!

Lần trước giao chiến với Sở Hưu, hắn thua mà chẳng hiểu nổi, lần này đánh với Lã Phụng Tiên cũng vậy, đối phương thật sự là quái vật, thế công liên miên khiến hắn không có cơ hội phản kích, dùng lực lượng cường đại tuyệt đỉnh đánh bại hắn.

Lúc này Tần Bách Nguyên lại nhìn về phía Lã Phụng Tiên, trầm giọng nói: “Người trẻ tuổi không tệ, lực lượng cơ thể thật cường đại, chẳng hay ngươi là truyền nhân của vị nào?”

Mọi người ở đây đều đưa mắt nhìn về phía Lã Phụng Tiên.

Bất luận trước đó Lã Phụng Tiên có phải hạng vô danh hay không, chỉ dựa vào chuyện hắn đánh bại Hiên Viên Vô Song dễ dàng như vậy, từ nay trở đi vị này sẽ vang danh khắp Đông Vực.

Lã Phụng Tiên chắp tay một cái nói: “Tại hạ cũng là truyền nhân của Cổ Tôn, truyền thừa chi phái ta chính là công pháp của Thượng Cổ Ma Thần Lã Ôn Hầu.”

Nghe Lã Phụng Tiên nói vậy, mọi người ở đây ồ khẽ một tiếng, ai nấy vẻ mặt kinh ngạc.

Cho dù ở Đại La Thiên, cái tên Lã Ôn Hầu cũng cực kỳ nổi tiếng, dù sao đây cũng là người từng dùng sức của bản thân đối phó với toàn bộ giang hồ.

Lã Phụng Tiên là truyền nhân chi phái này, chẳng trách lực lượng cơ thể của hắn lại cường đại đến vậy, trình độ Phương Thiên Họa Kích cũng mạnh mẽ đến thế.

Nghĩ tới đây, mọi người lại vô thức nhìn sang phía Hiên Viên Vô Song.

Lần này đúng là quá mất mặt.

Trước đó Hiên Viên Vô Song còn nói với Lã Phụng Tiên sẽ dạy cho hắn Phương Thiên Họa Kích chân chính, kết quả không ai ngờ, sư thừa của người ta là chi phái của Lã Ôn Hầu, xét tới Phương Thiên Họa Kích, có ai dám so sánh với Lã Ôn Hầu?

Lục Giang Hà đi ra, thư giãn tay chân một chút rồi chỉ Âm Huyết Lệ nói: “Đến đến đến, cái gã trông không giống người tốt kia, tới phiên hai chúng ta.”

Âm Huyết Lệ cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi đang tự tìm đường chết!”

Mọi người ở đây thần sắc quỷ dị, Hoàng Thiên Các tìm đâu ra một kẻ kỳ quái như vậy?

Lục Giang Hà còn nói Âm Huyết Lệ trông không giống người tốt, thật ra người ta vẫn có tướng mạo đứng đắn, chẳng qua do tu luyện công pháp nên khí chất tương đối âm nhu.

Còn Lục Giang Hà khi xưa từng làm qua giặc nước cướp bóc, sau đó hai lần trở thành đường chủ Côn Luân Ma Giáo, hắn mới là không giống người tốt.

Trận chiến này bọn họ vẫn cho rằng Âm Huyết Lệ sẽ thắng, phải nói là trăm phần trăm Âm Huyết Lệ sẽ thắng.

Trước đây không lâu Âm Huyết Lệ đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, còn cái gã bên Hoàng Thiên Các mới chỉ cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mà thôi.

Trước đó trận chiến giữa Lã Phụng Tiên và Hiên Viên Vô Song còn có thể nói là đọ sức cùng cấp bậc, còn lần này là khiêu chiến vượt cấp, nói lại thì rất giống ức hiếp người ta.

Nhưng Sở Hưu lại không hề lo lắng, vì y biết Lục Giang Hà là kẻ biết mình biết người.

Tên này trông thì thô kệch nhưng thực tế cực kỳ giảo hoạt, chắc chắn hắn sẽ không liều mạng, cũng không làm những chuyện mình không chắc chắn.

Thấy hắn đáp ứng mau chóng như vậy, Sở Hưu đã biết hẳn Lục Giang Hà có nắm chắc.

Quả nhiên khi Lục Giang Hà và Âm Huyết Lệ giao thủ, mọi người mới phát hiện công pháp của Lục Giang Hà và Âm Huyết Lệ cực kỳ tương tự, hai bên đều là loại có thể thao túng lực lượng khí huyết giao chiến.

Nhưng công pháp của Âm Huyết Lệ thiên hướng âm tà bá đạo, là ma công tiêu chuẩn. Còn Huyết Thần Ma Công của Lục Giang Hà tuy có thuộc tính tương tự nhưng lại mang chút thần dị.

Quanh người Âm Huyết Lệ khai mở lĩnh vực màu máu, bao phủ Lục Giang Hà vào trong, trực tiếp áp đảo hắn.

Dùng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền giao chiến với cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, lĩnh vực là có hiệu quả rõ ràng nhất, lĩnh vực vừa mở, bản thân đã trong trạng thái vô địch. Dù sao không phải ai cũng là Sở Hưu, có Phá Trận Tử, có thể tùy tiện chém vỡ lĩnh vực.

Âm Huyết Lệ cười lạnh nói: “Chỉ có chừng đó thực lực mà dám hô to gọi nhỏ với ta, đúng là tự tìm đường chết!

Xem ra công pháp của ngươi cùng loại với Huyết Hà Giáo ta, học được chút da lông mà đòi bêu xấu, đúng là nực cười!”

Lục Giang Hà khinh thường nói: “Da lông? Xét tới điều khiển lực lượng khí huyết, ta là tổ tông của ngươi! Lát nữa sẽ biết ai mới là da lông!”

Giao chiến đã lâu như vậy, Lục Giang Hà đã thăm dò thấu triệt con đường võ đạo của Âm Huyết Lệ.

Võ công của Huyết Hà Giáo bỏ đi này tuy rất giống hắn nhưng không cùng một con đường với Huyết Thần Ma Công.

“Mạnh miệng!”

Âm Huyết Lệ hừ lạnh một tiếng, lĩnh vực quanh người bắt đầu thu nhỏ kịch liệt, cuối cùng hóa thành một con sông máu dài trăm trượng, trực tiếp bao phủ lấy Lục Giang Hà.

Bên trong sông máu, tơ máu vô tận trói toàn bộ người Lục Giang Hà lại, bắt đầu điên cuồng thôn tính khí huyết của hắn.

Chỉ trong chớp mắt mà Lục Giang Hà đã nhỏ đi một chút.

Đây nào phải luận bàn, rõ ràng là tử chiến.

Bạn cần đăng nhập để bình luận