Côn Luân Ma Chủ

Chương 1912: Mục tiêu 2

Có thể nói cho dù là lúc Sở Hưu tới triều đình Đông Tề, bọn họ cũng không hốt hoảng như vậy.

Bởi vì lúc đó bất luận là thế lực giang hồ Đông Tề hay Sở Hưu, đều không rời khỏi phạm trù người giang hồ.

Còn bây giờ vũ lực của Phạm Giáo đã vượt khỏi hai chữ giang hồ, cho nên Đông Tề lại càng căng thẳng, càng e ngại.

Trong đại điện hoàng cung của Đông Tề, cả hoàng thất, quân đội và các võ giả khác trong triều đình Đông Tề đều đã tụ tập, chuẩn bị nghênh tiếp người của Phạm Giáo.

Lữ Hạo Xương ngồi trên ghế rồng, đã già lọm khọm, thậm chí không mở nổi mắt.

Nhưng cho dù già yếu đến vậy rồi, hắn vẫn không chịu thoái vị, mỗi năm còn nạp thêm mười mấy phi tử vào hậu cung.

Đương nhiên hiện giờ hắn cũng chỉ có lòng mà không có sức, chỉ nhìn được chứ không chạm vào được, không biết sau này sẽ làm lợi cho ai.

Khi các võ giả Phạm Giáo như Diêm Ma đi vào trong đại điện, nhìn thấy Lữ Hạo Xương trên ghế rồng, Diêm Ma không khỏi cau mày: “Cách làm của triều đình các ngươi đúng là thú vị, lại đặt một kẻ sắp chết lên ghê chủ.

Chậc, còn không phải cảnh giới Chân Đan, để một con kiến hôi ngồi trên đầu ra lệnh, rốt cuộc các ngươi nghĩ thế nào?”

Diêm Ma nói vậy chỉ đơn giản là hiếu kỳ, nhưng tất cả các võ giả Đông Tề đều biến sắc, tới tai bọn họ lại là lời chế nhạo. Lữ Hạo Xương còn ho kịch liệt.

Trong Cung Phụng Đường của hoàng thất Đông Tề, một lão già thuộc hoàng tộc đứng ra: “Điện chủ đại nhân, ngài là chí cường giả cảnh giới Võ Tiên, cho dù muốn diệt Đông Tề ta cũng dễ như trở bàn tay, cần gì sỉ nhục chúng ta như vậy?”

Diêm Ma hừ lạnh một tiếng nói: “Ai rảnh rỗi chạy tới sỉ nhục các ngươi? Bản tôn tới đây chỉ muốn nói với các ngươi một việc. Nghe nói triều đình Đông Tề các ngươi rất lớn, vậy thì tốt, chọn ra một ngàn võ giả có thiên phú và tiềm lực hợp lệ, đưa tới Phạm Giáo ta.

Nhớ cho kỹ, phải là loại thiên phú và tiềm lực thượng thừa, không thể kém hơn võ giả của Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện bỏ đi kia.”

Vừa nghe xong câu này, sắc mặt người triều đình Đông Tề đều tái xanh, bọn họ đi đâu tìm nhiều võ giả có thiên phú có tiềm lực như vậy?

Lại phải so sánh với Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện nữa, chẳng khác nào trò đùa.

Tuy hai phái này đã bị Sở Hưu tiêu diệt một lần, nhưng những đệ tử sống sót đều được sàng lọc, không ai là loại phàm tục.

Nếu bọn họ có một ngàn võ giả như vậy, đã sớm trấn áp võ lâm Đông Tề rồi.

Lữ Hạo Xương gắng gượng ngồi thẳng người dậy, nói với giọng mơ hồ không rõ ràng: “Đông... Đông Tề ta đồng ý phối hợp với điện chủ, nhưng điều kiện này quá hà khắc, thứ... thứ cho ta khó mà làm theo được!”

“Không tự biết mình!”

Diêm Ma hừ lạnh một tiếng, khí thế hùng hồn lan tỏa, mọi người ở đây lập tức cảm thấy như chỉ cách ngưỡng tử vong có một bước!

“Đây không phải thương lượng với các ngươi mà là mệnh lệnh! Các ngươi để một tên sâu kiến sắp chết đến nơi bàn luận chuyện này với bản tôn, bản tôn vẫn nhịn. Bây giờ con sâu kiến này còn dám từ chối, thấy mình chết chậm quá à?

Một tháng, bản tôn chỉ cho các ngươi thời gian một tháng. Một tháng sau ta muốn thấy người ở cửa lớn của Phạm Giáo!”

Nói xong, Diêm Ma vung tay, trực tiếp dẫn người rời khỏi, không cho người của triều đình Đông Tề cơ hội giải thích.

Sau khi mọi người thoát khỏi khí thế kinh khủng kia, thở dài một tiếng, có người vô thức nhìn về phía Lữ Hạo Xương, lại chỉ thấy Lữ Hạo Xương ngồi trên ghế rồng, hai mắt trợn trừng căm tức nhìn phía trước, đã không còn hơi thở.

“Bệ hạ quy thiên rồi!”

Lữ Hạo Xương đã chết, nói chính xác hơn là bị Diêm Ma làm cho tức chết.

Dù sao hắn cũng là vua của một nước, tuy năng lực chẳng ra sao nhưng tất cả các thế lực của Đông Tề tính gộp vào cũng ngang với đại phái đỉnh cấp, đương nhiên chỉ là hạ giới.

Nhưng thái độ của Diêm Ma như đối xử với loại sâu kiến, đó là miệt thị từ tận đáy lòng, khiến Lữ Hạo Xương cảm thấy cực kỳ nhục nhã và phẫn nộ.

Phải biết khi Sở Hưu tung hoành hạ giới, tuy y cũng không để Đông Tề vào mắt, nhưng ít nhất vẫn có tôn trọng ở mặt ngoài, còn gọi hắn là bệ hạ.

Lữ Hạo Xương vốn đã gần đất xa trời, bị Diêm Ma kích thích như vậy, trực tiếp bỏ mình.

Đây là chuyện mà cả Sở Hưu cũng không ngờ tới. Có ai ngờ Lữ Hạo Xương làm hoàng đế cả đời mà sức chịu đựng lại thấp như vậy.

Nhưng như vậy cũng không tệ, vì sau khi Lữ Hạo Xương chết, tất cả các thế lực ở Đông Tề đều cực kỳ phẫn nộ và uất ức.

Một hoàng triều là vô số thế lực kết hợp lại, đây là điều Diêm Ma không biết.

Đúng là thực lực của Lữ Hạo Xương chỉ là con sâu cái kiến, thậm chí còn ngu ngốc.

Nhưng chỉ cần hắn ngồi trên ghế rồng kia, hắn chính là đại diện cho lợi ích chung của mọi người, là thể diện của bọn họ.

Diêm Ma khiến Lữ Hạo Xương tức chết, cũng ngang với tát sưng mặt Đông Tề, sau đó hung hăng giẫm xuống vũng bùn.

Nhưng mọi người ở Đông Tề có phẫn nộ thì làm được gì? Bọn họ làm gì được Phạm Giáo? Làm gì được một vị cường giả Võ Tiên bát trọng thiên?

Chỉ có thể nhẫn nhịn, giải quyết xong chuyện của mình rồi tính.

Sau cái chết của Lữ Hạo Xương, Đông Tề lại xảy ra nội đấu.

Nhưng nội đấu này chỉ diễn ra có ba ngày là kết thúc, người chiến thắng cuối cùng là nhị hoàng tử Lữ Long Quang.

Sau khi leo lên đế vị của Đông Tề, lúc này hắn mới cử hành tang lễ và đại điển đăng cơ, mời sứ giả Bắc Yên Tây Sở và các thế lực lớn trong giang hồ tới.

Côn Luân Ma Giáo là tông môn duy nhất có thể sánh vai với các thế lực đỉnh cấp ở Đại La Thiên, đương nhiên cũng được mời.

Nhưng Đông Tề cho rằng Côn Luân Ma Giáo chỉ phái một số sứ giả tới, không ngờ người tới lại là bản thân Sở Hưu.

Nghe được tin này, Lữ Long Quang và các cao tầng trong triều đình Đông Tề đều đích thân tới nghênh đón Sở Hưu, thái độ cực kỳ cung kính.

Trải qua chuyện Diêm Ma, bọn họ đã hiểu lực lượng của Võ Tiên vượt xa lực lượng của phàm tục, có thể nói là tiên nhân trên mặt đất. Chút lực lượng phàm tục của Đông Tề còn không ngăn cản nổi Võ Tiên yếu nhất.

Nhiều năm không gặp, Lữ Long Quang khi xưa trẻ tuổi oai hùng, đã chờ lâu tới mức hóa thành người trung niên với mái tóc mai điểm bạc. Khí chất của hắn cũng khác lúc xưa, không còn nhuệ khí sắc bén dã tâm bừng bừng, ngược lại có vẻ cẩn thận chi lợi ích.

Sở Hưu thở dài một tiếng, chắp tay nói: “Không ngờ tiên hoàng lại tạ thế như vậy, nhưng bệ hạ không cần đau lòng, con người dù sao cũng phải đối mặt với cái chết, so với các đế vương đời trước, tiên hoàng đã coi là trường thọ rồi.”

Lữ Long Quang nghĩ thầm trong lòng, ta buồn cái quái gì, lão già kia chết rồi ta vui còn không hết, hắn sống thêm chút nữa khéo mình chờ đến chết mất.

Nhưng hắn chết thì chết, lưu lại cục diện Đông Tề cực kỳ rối rắm.

Lữ Long Quang thở dài nói: “Đa tạ Sở giáo chủ đã trấn an. Phụ hoàng mất, trẫm... ta có thể nghĩ thoáng được, nhưng nhớ tới những sỉ nhục và uy hiếp của Phạm Giáo lúc đó, ta cũng thấy uất ức thay! Đông Tề ta thật uất ức!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận