Côn Luân Ma Chủ

Chương 1504: Ta đến vì đao 2

"Hình như bộ lạc Cáp Tư Lỗ nhận được một thanh đao, nghe nói là do tổ tiên bọn họ là ma thần thượng cổ để lại. Bọn họ tin chắc dựa vào thanh đao này mình có thể khôi phục vinh quang cho tổ tiên, khu trục kẻ ngoại lai.

Những bộ lạc này, đặc biệt là bộ lạc nằm sâu trong Đế La Sơn Mạch có địch ý rất lớn đối với chúng ta. Bộ lạc Cáp Tư Lỗ là một trong những bộ lạc có địch ý lớn nhất với chúng ta.

Ti chức trả một khoản lớn mua chuộc được người có giao hảo với bộ lạc Cáp Tư Lỗ, lén lút quan sát thanh đao đó rồi quay về miêu tả cho ti chức.

Đó là một thanh loan đao như vầng trăng tròn, bên trên tỏa ra ma khí và khí tức sắc bén, nhưng có tổn hại, có vết nứt và vết rạn.

Trên thân đao còn có một hàng chữ, hắn cũng ghi chép lại. Tuy những chữ kia hơi khác so với văn tự của Đại La Thiên, nhưng có thể đọc được, chắc chắn không phải chữ viết của đám man tộc kia.

Ta chỉ hiểu được mấy chữ, hình như trên đó viết tiểu lâu xuân vũ gì đó, có lẽ là tên man tộc kia nhớ nhầm vài nét nên mấy chữ khác không rõ lắm.

Đám người man tộc này thường xuyên gây chuyện, cứ nghe bọn chúng nói khôi phục vinh quang tổ tiên gì gì đó là biết chắc chắn bọn chúng đang có ý xấu.

Sau khi phát hiện, ta cảm thấy không ổn nên báo cho quận trưởng đại nhân.

Nhưng đám man tộc kia vẫn không động thủ, cho nên chuyện này cũng không quá cấp bách, được tổng kết cùng những tài liệu khác báo về cho tổng bộ.”

Sau khi Kha Sát thuật lại toàn bộ mọi chuyện, Sở Hưu đã có thể khẳng định thanh đao kia chắc chắn là Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ!

Ma đao hạ giới lại bị đám bộ lạc man tộc này coi là thần binh của tổ tiên, đúng là nực cười.

Sở Hưu gật đầu nói: “Những người khác có thể đi, Kha Sát lưu lại, tiện đây thu dọn thi thể ở bên ngoài đi.”

Mọi người rời khỏi như trút được gánh nặng, còn Kha Sát thầm cười khổ trong lòng.

Hung uy của Sở Hưu quá khủng khiếp, hắn không muốn ở lại một mình bên cạnh Sở Hưu, nhưng càng không dám cự tuyệt.

Sở Hưu gõ bàn nói: “Trong khu vực Nam Man, thực lực của những bộ lạc man tộc kia mạnh tới đâu? Ví như như bộ lạc Cáp Tư Lỗ mà ngươi nhắc tới ấy?”

Tuy bây giờ Sở Hưu đang hỏi chuyện về man tộc, nhưng Kha Sát cứ cảm thấy thực chất đối phương chỉ quan tâm tới thanh đao kia.

Nhưng Kha Sát cũng không dám hỏi nhiều, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Thực lực của đám man tộc này cũng không yếu, thậm chí có thể nói là rất mạnh.

Tất cả man tộc cộng lại thì không bàn, chỉ riêng man tộc trong phạm vi Thương Ngô Quận chúng ta đã không dễ giải quyết.

Hệ thống võ đạo của đám man tộc này khác với chúng ta, bọn chúng cũng có một số chiến sĩ cường đại, sử dụng các loại bí pháp là có thể sánh vai với cường giả võ đạo, không dễ đối phó. Hơn nữa bọn chúng còn có rất nhiều bí thuật cần nhiều người sử dụng, uy lực phối hợp cũng không nhỏ.

Ta chỉ có thể nói, trong số các bộ lạc man tộc, bộ lạc nhỏ một chút thì tương đương với tông môn có võ giả Chân Hỏa Luyện Thần trấn thủ.

Còn bộ lạc lớn một chút phối hợp với bí pháp quỷ dị hoàn toàn có thể giết chết cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

May là đa số bộ lạc gần Thương Ngô Quận ta chỉ là bộ lạc nhỏ, chỉ có sâu trong Đế La Sơn Mạch mới là bộ lạc lớn.”

Sở Hưu tiếp tục gõ bàn nói: “Vậy bộ lạc Cáp Tư Lỗ gì đó là lớn hay là nhỏ?”

Kha Sát cười khổ nói: “Cũng là bộ lạc lớn, bằng không tì chức đã không cần mua chuộc man tộc khác âm thầm tìm hiểu.

Nếu ti chức tự đi vào, rất có thể vào được mà ra không được.”

Thật ra thực lực đám man tộc ở Thương Ngô Quận cũng trong dự đoán của Sở Hưu.

Dù sao ngay cả người của Hoàng Thiên Các cũng chết trong tay bọn chúng, lần trước man tộc bạo động còn chết mất một cường giả Thiên Địa Thông Huyền, đương nhiên thực lực không thể yếu được.

Cho nên Sở Hưu muốn giải quyết chuyện này cũng chẳng dễ dàng.

“Tình hình đám man tộc kia thế nào rồi?”

Kha Sát nói: “Lần trước sau khi man tộc bạo động, các chủ đại nhân đích thân dẫn người tới hủy diệt liên tục ba bộ lạc man tộc cỡ lớn, ép cho mấy bộ lạc man tộc trong Đế La Sơn Mạch liên kết lại xin tha, chuyện này mới kết thúc.

Các chủ cũng không muốn khai chiến triệt để với những bộ lạc man tộc kia, cho nên không giết tiếp. Từ đó trở đi các bộ lạc man tộc này cũng biết điều hơn nhiều, không gây chuyện nữa.

Nhưng mấy năm qua bọn chúng vẫn luôn như vậy, đợi tới lúc thực lực mạnh hơn là nhảy ra gây chuyện, bị giết một chầu là thành thật, là một lũ nhớ ăn không nhớ đòn.”

Giọng nói của Kha Sát đầy vẻ khinh thường, không hề cảm thấy thực ra mình cũng coi là man tộc.

Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy thì tốt, sáng sớm ngày mai đi theo ta tới biên giới bộ lạc man tộc thăm dò tình hình một chút.”

Kha Sát lại cười khổ một tiếng, hình như mình bị vị đại nhân này nhìn trúng rồi, nhưng hắn đành gật đầu đáp ứng.

Ngày hôm sau, Sở Hưu căn dặn những người khác xong, y dẫn Kha Sát rời thành, chuyện này khiến đám người không biết nên nói gì cho phải.

Vị đại nhân này đúng là bốc đồng, mới nhậm chức ngày thứ hai mà nói đi là đi, chẳng quan tâm tới việc gì.

Nhưng thực ra Sở Hưu còn quản cái gì? Y cũng lười bày mưu tính kế, tăng cường thực lực vân vân... cho Hoàng Thiên Các

Tới cửa thành, lần này có hai võ giả Hoàng Thiên Các canh gác, thấy Sở Hưu bèn vội vàng hành lễ.

Sở Hưu dẫn Kha Sát ra của thành, đang định bảo Kha Sát chỉ đường thì đột nhiên cảm thấy một cảm giác nguy cơ cực lớn đang ập về phía mình.

Thân hình y đột nhiên lướt ngang sang trái hơn mười trượng, một mũi tên đen nhánh mang theo ngọn lửa diệt thế bắn thẳng về phía y.

Diệt Tam Liên Thành Tiễn!

Sở Hưu thật sự không ngờ trong Đại La Thiên này y lại được thấy Diệt Tam Liên Thành Tiễn.

Nhưng mũi tên này và Diệt Tam Liên Thành Tiễn vẫn có chút khác biệt, lực lượng tịch diệt ít hơn một chút, trong ngọn lửa diệt thế lại mang chút thần vận khác, nhưng lại giống tới chín phần mười.

Những nơi mũi tên đi qua, ngọn lửa diệt thế bá đạo làm bốc hơi tất cả mọi lực lượng, hiển nhiên thực lực của người bắn tên kia đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền!

Sở Hưu né được mũi tên này nhưng không biết vì sao cảm giác nguy hiểm trong lòng y vẫn chưa mất.

Chỉ trong chớp mắt, Thiên Tử Vọng Khí Thuật được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, giờ khắc này rốt cuộc Sở Hưu cũng thấy được, mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn vừa rồi chỉ là hư ảo, ngọn lửa diệt thế rung động hư không nhưng lại không có thứ gì.

Mũi tên thật sự đã cách y chưa tới mười trượng!

Ảo thuật thật khủng khiếp!

Khoảnh khắc này Sở Hưu thầm giật mình.

Y tu luyện Thiên Tử Vọng Khí Thuật, trong cùng cấp độ thì linh giác của y đã là đỉnh phong.

Nhưng cho dù như vậy, y vẫn bất tri bất giác bị lừa, nói chính xác hơn không phải y trúng ảo thuật mà người xuất thủ đã đạt tới cảnh giới ngưng ảo thành thật. Ngoài cửa thành Kha Sát và hai võ giả canh gác của Hoàng Thiên Các cũng nhìn chằm chằm vào mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn giả, sắc mặt hoảng sợ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận