Côn Luân Ma Chủ

Chương 1869: Thắng thua thành bại 1

Lúc này tâm trạng của Phương Thất Thiếu rất phức tạp, hắn hối hận, hối hận vì đã tới làm cái vụ gián điệp bỏ đi này.

Lúc trước Sở Hưu bảo hắn tới làm gián điệp, hắn còn rất vui vẻ, cho rằng đây là chuyện rất thú vị, rốt cuộc cũng trốn thoát khỏi cuộc sống chưởng môn dự bị khô khan nhàm chán ở Kiếm Vương Thành.

Nhưng sau khi làm gián điệp một thời gian, Phương Thất Thiếu mới phát hiện hình như mình đã nghĩ sai.

Con người nào phải cỏ cây, ai có thể vô tình?

Dù sao Phương Thất Thiếu cũng ở Thiên Hạ Kiếm Tông trong thời gian dài như vậy, người của Thiên Hạ Kiếm Tông đối đãi với hắn không tệ, bảo hắn ra tay trong thời khắc mấu chốt, hắn thật sự không đành lòng.

Trận chiến này đã đánh tới gần cuối, vốn dĩ Phương Thất Thiếu còn tưởng sẽ không có chuyện của mình, hắn có thể đứng phía sau chờ tới khi vở kịch kết thúc, cũng là kết thúc cuộc sống gián điệp của hắn, không ngờ cuối cùng vẫn không tránh được phải đưa ra lựa chọn.

Đương nhiên lựa chọn này vẫn khá dễ dàng, giao tình giữa Phương Thất Thiếu và Sở Hưu đã nhiều năm như vậy, không cần nghi ngờ, bất luận tình huống ra sao hắn cũng lựa chọn Sở Hưu.

Nhưng chuyện này lại khiến đáy lòng hắn băn khoăn, tuy hắn là gián điệp, nhưng lúc này hắn lại có cảm giác như vừa phản bội.

Phương Thất Thiếu luôn là người tự có giới hạn của bản thân.

Tuy hắn thường xuyên đi thanh lâu không trả tiền, tuy hắn uống rượu làm hỏng việc, tuy hắn vừa mở miệng đã khiến các trưởng bối trong Kiếm Vương Thành chỉ hận không thể chém hắn, nhưng hắn biết mình là một người đàn ông tốt quang minh lỗi lạc.

Nhưng chuyện hôm nay lại khiến hắn rời bỏ giới hạn của bản thân, khiến đáy lòng hắn không khỏi khó chịu.

Còn lúc này sau khi Phương Thất Thiếu xuất kiếm chém rơi hy vọng cuối cùng của Thiên Hạ Kiếm Tông, toàn trường lập tức yên tĩnh lại.

La Sơn đột nhiên cười hai tiếng, âm thanh đầy bi thương, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Thua, thua triệt để rồi.

Mộ Bạch Sương còn chỉ vào Sở Hưu, phẫn nộ quát; “Sở Hưu! Ngươi vô sỉ tới cực điểm!”

Sở Hưu mặt không đổi sắc, điềm nhiên đáp: “Chó chê mèo lắm lông.

Thiên Hạ Kiếm Tông các ngươi tấn công Đông Vực, liên thủ với tên phản bội Diệp Duy Không, chẳng phải cũng chơi trò này hay sao?

Chẳng lẽ Thiên Hạ Kiếm Tông các ngươi dùng thì là mưu kế, ta dùng thì thành vô sỉ?”

Không riêng gì Mộ Bạch Sương, ánh mắt tất cả võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông đều lộ vẻ uất ức, nhưng không nói được gì.

Tuy có lúc Thiên Hạ Kiếm Tông làm việc hơi bá đạo, nhưng rất ngay thẳng, đúng là không dùng âm mưu quỷ kế gì.

Lần này tuy Diệp Duy Không lợi dụng thân phận phản bội, nhưng không phải Thiên Hạ Kiếm Tông bọn họ chủ động xúi giục Diệp Duy Không mà là Diệp Duy Không tự tới cửa đề nghị.

Ở một phía khác, Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều toát lên vẻ sợ hãi.

Bọn họ vẫn luôn nghĩ rằng chiêu gián điệp này là Sở Hưu chuẩn bị cho bọn họ, không ngờ người ta còn mai phục một người ở Thiên Hạ Kiếm Tông.

Thật ra mấu chốt của chiêu này không phải là gián điệp mà là phái ai đi làm gián điệp.

Không nói tới Long Linh Nhi và Lạc Phi Hồng có thiên phú phù hợp với chi phái của bọn họ, Phương Thất Thiếu xuất hiện quả thật quá bất hợp lý.

Khi còn ở Thiên Hạ Kiếm Tông, hai người bọn họ cũng đã gặp Phương Thất Thiếu, cũng hiểu được đôi chút về người trẻ tuổi trông thì thiếu đứng đắn nhưng thiên phú tuyệt đỉnh này.

Đối phương tuyệt đối là người kế tục Võ Tiên, là thiên tài kiếm đạo tương lai có thể vấn đỉnh cửu trọng thiên.

So với Phương Thất Thiếu, Vũ Văn Phục mà Thịnh Cửu Uyên từng nhận làm đệ tử vốn không cách nào so sánh nổi.

Cho nên theo lý mà nói, thiên tài kiếm đạo như vậy hoặc nằm trong tay Cổ Tôn, hoặc đã thuộc Thiên Hạ Kiếm Tông, tỷ lệ rất nhỏ mới lưu lạc bên ngoài.

Nhưng Phương Thất Thiếu lại là trường hợp đặc biệt, hơn nữa toàn bộ Thiên Hạ Kiếm Tông, kể cả bọn họ cũng không ngờ Phương Thất Thiếu là gián điệp.

Theo cách suy nghĩ của người bình thường, ai lại đưa loại thiên tài trong thiên tài như Phương Thất Thiếu vào làm gián điệp? Đúng là lãng phí.

Kết quả hiện tại, tất cả đều vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ, Phương Thất Thiếu lại là gián điệp, rốt cuộc Sở Hưu tìm đâu ra nhiều võ giả trẻ tuổi có tài hoa như vậy?

Còn lúc này đám người bên Thiên Hạ Kiếm Tông cũng phản ứng lại.

Những võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền vừa bố trí Thông Thiên Kiếm Trận tuy cũng chịu phản ngược nhưng vẫn còn một chút chiến lực.

Những người đó lao nhao mắng chửi Phương Thất Thiếu là kẻ phản bội, đánh về phía hắn.

Vừa chịu lực phản chấn từ Thông Thiên Kiếm, Phương Thất Thiếu đã sớm cạn sạch sức lực, nhắm mắt lại.

Sở Hưu thấy vậy lập tức quát lớn: “Cứu người!”

Huyễn Nguyệt Luân hiện lên trong tay Long Linh Nhi, một ánh trăng lập tức trùm lên người Phương Thất Thiếu, kéo hắn vào không gian của Huyễn Nguyệt Luân.

Món bảo vật Huyễn Nguyệt Luân này nếu để phòng thủ thì tương đương với một không gian bí cảnh riêng lẻ, cho dù là Võ Tiên cũng không thể tùy ý phá vỡ.

Long Linh Nhi lại niết ấn quyết, Phương Thất Thiếu đã được dịch chuyển tới bên cạnh cô.

Lạc Phi Hồng cốc đầu Phương Thất Thiếu, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chẳng phải lúc bình thường ngươi cơ trí lắm à? Sao lúc này đầu óc lại ngây ngốc như vậy?

Kiếm vừa rồi chém xuống đất làm gì, trực tiếp chém La Sơn đi, chém Mộ Bạch Sương đi, chém đám người bên cạnh ngươi đi, sao còn để bản thân lâm vào nguy hiểm như vậy?”

Phương Thất Thiếu vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Đại tỷ, ngươi nói thì dễ lắm, dù sao cũng ở đó lâu như vậy, ta không xuống tay được.

Ngươi làm gián điệp thì thoải mái rồi, sư phụ ngươi trực tiếp bị xúi giục, ta có thể khuyên Thiên Hạ Kiếm Tông quy hàng không? Đổi lại là ngươi, ngươi có nhẫn tâm xuống tay không?”

Lạc Phi Hồng sửng sốt, đột nhiên cốc đầu Phương Thất Thiếu một cái: “Ngươi gọi ai là đại tỷ? Lớn hơn ta mấy năm mà ngươi gọi ta là đại tỷ à?”

Lúc này lực lượng của Phương Thất Thiếu đã hao sạch, căn bản không cách nào phản kháng, hắn ôm vẻ mặt đau khổ nói: “Phi Hồng muội muội...”

Bốp.

Trên đầu Phương Thất Thiếu lại bị cốc một cái.

“Gọi ai là Phi Hồng muội muội? Ngay cả ta mà ngươi cũng dám đùa bỡn à?”

Phương Thất Thiếu lập tức im lặng, khó quá đi, hắn quyết định không chấp nhặt với nữ nhân này.

Lúc này La Sơn thở dài một tiếng, dùng chút sức lực cuối cùng quát lớn: “Rút lui! Toàn bộ rút lui!”

Mộ Bạch Sương hai mắt ửng đỏ, vẻ mặt không cam lòng.

Nhưng không lùi thì làm được gì đây? Để Thiên Hạ Kiếm Tông nằm lại ở đây à?

Hắn đành làm theo lời La Sơn, dẫn người của Thiên Hạ Kiếm Tông bắt đầu rút lui.

Nhưng bên phía Sở Hưu sao lại để Thiên Hạ Kiếm Tông rút lui thuận lợi ngay trước mí mắt mình được?

Y ra lệnh một tiếng, mọi người của Côn Luân Ma Giáo lập tức ra tay tập kích, xuất thủ toàn lực, giữ ai được thì giữ.

Mộ Bạch Sương cho người dẫn La Sơn rút lui trước, hắn và các Kiếm Tôn khác dốc toàn lực ngăn cản Sở Hưu cho các võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông rút lui.

Điểm này thì Thiên Hạ Kiếm Tông quang minh lỗi lạc hơn Chiến Võ Thần Tông nhiều, không từ bỏ bất cứ đệ tử nào, sau khi các đệ tử rút lui thì bọn họ mới bỏ trốn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận