Côn Luân Ma Chủ

Chương 1397: Ta là Ma Chủ!

Uy thế mà Sở Hưu thể hiện lúc này khiến bọn họ không dám tưởng tượng, thậm chí đã có một chút thần vận của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền!

Cường đại đến mức trong lòng đám người Tư Vô Nhai như có một tầng mây đen.

Nhưng chỉ trong giây lát, tầng mây này đã bị bọn họ quét sạch.

Kiếm đã rời vỏ, không thể thu về được.

Nếu Sở Hưu là cường giả Thiên Địa Thông Huyền, tất cả âm mưu của bọn họ đều là hư vô.

Nhưng bây giờ Sở Hưu còn chưa trở thành chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền, còn chưa ảnh hưởng được toàn bộ thế cục.

Tư Vô Nhai điều chỉnh lại tâm trạng, hừ lạnh một tiếng nói: “Bày ra thế trận lớn như vậy làm gì? Thị uy à?”

Không ai nói tiếp, lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Sở Hưu.

Đảo mắt qua những người ở đây, hai bên im lặng cả nửa ngày, Sở Hưu chậm rãi mở miệng nói: “Chư vị tới nhận cái chết hay sao?”

Lời này vừa nói xong, bên phía Tư Đồ Khí lập tức biến sắc, ngay cả Tần Triều Tiên trước đó không định làm lớn chuyện cũng vậy.

Tư Đồ Khí lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi có ý gì?”

Sở Hưu lạnh lùng nói: “Ta có ý gì? Ta còn định hỏi chư vị có ý gì?

Ta lên Côn Luân Sơn, tông môn Chính đạo không ngăn cản thì thôi, người của nhánh Ẩn Ma cũng không cản trở, các ngươi lại ra mặt ngăn cản, bây giờ các ngươi còn hỏi ta có ý gì?

Ý của ta rất đơn giản, ai ngăn cản ta, chết!”

Sau khi Sở Hưu nói xong chữ cuối cùng, mây gió quay cuồng trên không trung bỗng nhiên nổ tung, che phủ ánh nắng mặt trời, khiến xung quanh lập tức tối sầm.

Sắc mặt Tư Đồ Khí hơi đổi, quát lớn: “Sở Hưu! Ngươi còn tuân thủ quy củ hay không? Tưởng mình là truyền nhân của giáo chủ chắc?

Không phải chúng ta ngăn cản ngươi mà là ngươi phải trả lời chúng ta!

Côn Luân Sơn không phải của mình Sở Hưu ngươi mà là của nhánh Thánh giáo chúng ta.

Bây giờ tin tức giáo chủ chuyển thế đã đồn khắp giang hồ, Ma Chủ bất tử, giáo chủ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Hôm nay ngươi lên Côn Luân Sơn là chạm tới giới hạn cuối cùng của chúng ta!

Huống chi ngươi lấy thân phận gì lên Côn Luân Sơn? Truyền nhân của nhánh Ẩn Ma hay người chấp chưởng?

Lúc bình thường ngươi có giương cờ như vậy thì chúng ta cũng không phản đối, nhưng bây giờ ngươi lại muốn khẳng định địa vị này, ngươi có hỏi ý kiến chúng ta hay không?”

Tần Triều Tiên ho khan một tiếng rồi đứng ra nói: “Sở Hưu, không phải chúng ta muốn ngăn ngươi lên Côn Luân Sơn mà là phải nói cho rõ chuyện này. Rốt cuộc ngươi lấy thân phận gì lên Côn Luân Sơn?

Thật ra như vậy cũng là vì tốt cho ngươi, vạn nhất giáo chủ xuất thế chứng kiến Côn Luân Sơn đã bị người khác chiếm cứ, giận lây sang ngươi, như vậy chẳng phải lúng túng lắm sao?”

“Ta dùng thân phận gì để lên Côn Luân Sơn ư?”

Nhìn mọi người xung quanh một hồi, Sở Hưu hạ giọng trầm trầm, chậm rãi nói: “Bái Nguyệt Giáo Chính Ma Đại Chiến, là chi phái chúng ta đứng ra làm chủ liên thủ với Bái Nguyệt Giáo, thị uy cho Ma đạo chúng ta. Nhưng dù sao trận chiến này cũng không phải sân nhà của nhánh Ẩn Ma ta.

Sau đó Thuần Dương Đạo Môn và Tu Bồ Đề Thiền Viện liên thủ làm dấy lên Chính Ma Đại Chiến, cũng là ta thi triển kế hợp tung liên hoành, phối hợp thế lực nhiều bên mới thắng được trận đó.

Lần trước Đạo môn liên thủ với võ lâm Chính đạo trong thiên hạ muốn hủy diệt căn cơ Ma đạo chúng ta tại Bắc Yên. Cũng là ta thuyết phục thế lực võ lâm Đông Hải ra tay, ngăn cản liên minh Chính đạo, ép cho Đông Tề lui binh rồi làm cả liên minh tan vỡ.

Xin hỏi chư vị, những thời điểm này chư vị ở đâu? Chư vị đang ở phương nào?

Bây giờ trong thiên hạ, trong giang hồ, uy danh của nhánh Ẩn Ma là nhờ Sở Hưu ta dựng lên, cũng là Sở Hưu ta trấn áp.

Các ngươi hỏi ta dùng thân phận gì lên Côn Luân Sơn, vậy ta nói cho các ngươi biết, ta dùng thân phận người chấp chưởng toàn bộ nhánh Ẩn Ma lên Côn Luân Sơn, giương lại Ma kỳ của Thánh Giáo ta, khiến nó đứng vững trên giang hồ!

Nếu giáo chủ còn tại thế, ta sẽ giúp người chấp chưởng Thánh Giáo, bảo tồn cơ nghiệp, đợi giáo chủ chờ về.

Nếu giáo chủ không còn...”

Ánh mắt Sở Hưu đảo qua một vòng, bễ nghễ nói: “Nếu giáo chủ không còn, nhánh Thánh Giáo này, ta là Ma Chủ!”

Vừa nói xong câu này, tất cả mọi người sửng sốt ngây ra tại chỗ, thậm chí đám người phe Sở Hưu như Mai Khinh Liên cũng không ngờ Sở Hưu lại ngang nhiên nói ra những lời cuồng vọng này trước mặt mọi người.

Ý của y rất rõ ràng, y muốn dùng thân phận chủ nhân Côn Luân Ma Giáo để xưng bá Côn Luân Sơn.

Nếu Độc Cô Duy Ngã vẫn còn, vậy y chỉ là người quản lý tạm thời, đến khi Độc Cô Duy Ngã xuất hiện, y sẽ tự dâng toàn bộ Côn Luân Sơn lên.

Nhưng vạn nhất Độc Cô Duy Ngã không còn, vậy Côn Luân Sơn là của Sở Hưu, Sở Hưu, chính là tân Ma Chủ!

Từ khi Độc Cô Duy Ngã biến mất, trên giang hồ đã xuất hiện không ít kiêu hùng Ma đạo.

Nhưng bất luận là Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma trước kia hay Dạ Thiều Nam có một không hai đương thời, không ai dám so sánh bản thân với Độc Cô Duy Ngã.

Còn bây giờ, hiển nhiên ý của Sở Hưu là như vậy, có thể nói quá to gan.

“Sở Hưu, ngươi đang làm bậy!”

Tư Đồ Khí ngơ ngác cả nửa ngày rồi mới chỉ vào Sở Hưu quát lên chói tai.

Tuy đám người Tần Triều Tiên không nói gì, nhưng hiển nhiên bọn họ cũng bị những lời vừa rồi của Sở Hưu làm cho giật mình.

Đám người Tư Vô Nhai không biết rốt cuộc năm trăm năm trước uy thế của Độc Cô Duy Ngã lớn tới nhường nào, nhưng bọn hắn cũng cảm thấy kỳ quái, thái độ của Sở Hưu thật quá ương ngạnh, ương ngạnh tới mức không cách nào mô tả bằng từ ngữ, cứ như y đã chuẩn bị những lời này từ trước rồi.

Sở Hưu cười lạnh nói: “Làm bậy? Giáo chủ không có mặt, thiên hạ này không ai cản ngươi tự xưng là Ma Chủ, cũng không ai cản ngươi đi lên Côn Luân Sơn.

Nếu các ngươi không đồng ý, vậy được thôi. Trong các ngươi ai dám lên Côn Luân Sơn, ta sẽ tôn hắn là Ma Chủ. Tư Đồ Khí, ngươi dám không?”

Tư Đồ Khí lập tức nghẹn lời, nói thật, đúng là hắn không dám.

Hắn hiểu leo lên Côn Luân Sơn đại biểu cho điều gì. Đừng nhìn hiện tại võ lâm Chính đạo không ai để ý tới, nhưng vạn nhất tương lai võ lâm Chính đạo phản ứng lại, ai đứng trên Côn Luân Sơn sẽ trở thành bia ngắm, chờ ngày võ lâm Chính đạo vây công thôi.

Hơn nữa không chỉ võ lâm Chính đạo, cho dù trong Ma đạo cũng không mấy ai thật sự có tư cách leo lên Côn Luân Sơn, dám xưng là Ma Chủ.

Cho nên Tư Đồ Khí rất lúng túng phát hiện, tính kỹ ra ra, nếu không nhắc tới Dạ Thiều Nam mà chỉ nói trong nhánh Ẩn Ma này, người duy nhất có tư cách vẫn là Sở Hưu.

Nhìn đám người Tư Đồ Khí, Sở Hưu hừ lạnh nói: “Từ khi Thánh giáo bị hủy diệt, ma tiêu đọa trướng. Người trong giới Ma đạo thậm chí sa sút tới mức bị người ta ép không dám xuất đầu lộ diện.

Năm xưa Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma tụ nghĩa trên Cửu Thiên Sơn, nâng cao lá cờ Ma đạo. Hôm nay Sở Hưu ta dám dựng lại Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ trên đỉnh Côn Luân Sơn.

Còn các ngươi thì sao? Một lũ nhát như cáy chỉ dám nấp trong bóng tối ngáng chân bày kế với người mình, còn không dám tới trước cửa Đại Quang Minh Tự nhả một ngụm nước miếng, một lũ rác rưởi!

Giới Ma đạo hiện giờ không cần loại rác rưởi như các ngươi. Lần này ai dám cản ta, ta sẽ giết kẻ đó, coi như thanh lý môn hộ cho Ma đạo chúng ta!”

Những lời này khiến sắc mặt Tư Đồ Khí thay đổi liên tục.

Xưa nay hắn chưa từng nghi ngờ sát ý của Sở Hưu, nhưng vấn đề là giờ phút này, đối mặt với những cường giả còn lại trong nhánh Ẩn Ma, tên Sở Hưu kia có dám hạ thủ giết người không?

Hơn nữa từ khi Sở Hưu xuất hiện đến giờ, thái độ của y cực kỳ cứng rắn, thậm chí cứng rắn một cách quỷ dị. Ngoài ra, dường như bọn họ đã quên mất điều gì đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận