Côn Luân Ma Chủ

Chương 1362: Ta đứng về phía Sở Hưu 1

Thương Mang Sơn và khu vực biên giới Đông Tề, cương khí của vài vạn võ giả lấp lóe, dị tượng hiển hiện.

Phát hiện người bên phía võ lâm Chính đạo đã động thủ, đám người Ngụy Thư Nhai cũng bất chấp thương thế đã khỏi hẳn chưa, lập tức tiến tới chống cự.

Sắc mặt Thương Thiên Lương tái nhợt, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Tâm tư của tiểu tử Sở Hưu quá sâu, đề phòng lão phu như phòng giặc.

Nếu hắn yên tâm để lão phu mang toàn bộ người trong Thương Thành ra, tu luyện một thời gian ở bên ngoài, chắc chắn sẽ là một lực lượng cực lớn.”

Lần này Thương Thiên Lương cũng dốc hết sức xuất thủ, nhưng vẫn không thể sánh được với Lăng Vân Tử cầm thần binh Thuần Dương.

Ngụy Thư Nhai cũng không biết phải nói gì, lão thở dài một tiếng: “Thương thành chủ, nếu thật sự không ngăn được, ngươi dẫn người rút lui đi, để ta đoạn hậu.”

Ngay lúc mọi người xung quanh định nói gì đó, Ngụy Thư Nhai lại lắc đầu nói: “Không cần nhiều lời, lão già ta đây không sống được mấy năm nữa, nhưng các ngươi thì khác.

Núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun.

Chỉ cần có người, nhánh Ẩn Ma sẽ vĩnh viễn không đoạn tuyệt.”

Ngụy Thư Nhai có cái nhìn rất thoáng về chuyện sinh tử.

Năm xưa, bốn trong Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma đã chết, bốn vị đại ca giúp lão sống chỉ có một ý nghĩa, lưu lại hạt giống cho nhánh Cửu Thiên Sơn bọn họ.

Bây giờ Ngụy Thư Nhai cũng có ý này, đám người Mai Khinh Liên, Lã Phụng Tiên là hạt giống của giới Ma đạo, Sở Hưu cũng vậy. Chỉ cần bọn họ sống sót, mình có liều cái mạng già này cũng có gì đáng sợ?

Thời khắc sinh tử cực kỳ khủng khiếp, nhưng trăm năm trước hắn đã chứng kiến thời khắc khủng khiếp đó rồi.

Đám người Mai Khinh Liên đang định nói gì đó, nhưng Ngụy Thư Nhai lại chỉ về phía trước. Vân Mộng Tử, Hàn Cửu Tư đang dẫn đầu võ giả Chính đạo đánh về phía họ.

Tình thế của hai bên đã là không chết không thôi, bọn Vân Mộng Tử cũng biết giới Ma đạo sẽ không đầu hàng, mà đám người Ngụy Thư Nhai cũng biết giới Chính đạo sẽ không rút lui. Cho nên bây giờ hai bên không còn gì để nói nhảm, trực tiếp ra tay là được.

Lăng Vân Tử cầm Thuần Dương Đạo Kiếm, trực tiếp giết về phía Thương Thiên Lương.

Trên thần binh Thuần Dương bừng lên ánh sáng, thậm chí còn có một luồng vận luật ảnh hưởng tới lực lượng quy tắc xung quanh.

Đây là ấn ký Lã Tổ trên thần binh Thuần Dương, Lăng Vân Tử nhận được bí pháp từ chỗ Vân Mộng Tử, rốt cuộc cũng có thể phát huy uy lực của thần binh Thuần Dương tới cực hạn.

Xuất ba kiếm ép lui Thương Thiên Lương còn chưa dưỡng thương xong, Lăng Vân Tử lắc đầu nói: “Ta có thể nhìn ra ngươi không phải người trong giới Ma đạo, vì sao ngươi nhất định phải liều mạng giúp Sở Hưu chống trả?”

Thương Thiên Lương hừ lạnh một tiếng.

Thật ra ban đầu hắn nghe theo lệnh Sở Hưu chỉ vì muốn nhờ Sở Hưu dẫn tất cả mọi người trong Thương Thành ra ngoài.

Còn sau đó chứng kiến thực lực của Sở Hưu, hơn nữa thấy được thế lực của Sở Hưu, Thương Thiên Lương lại có tâm tư khác.

Người trong Thương Thành đột nhiên xuất hiện trên giang hồ, không đạo không phật cũng không ma, chắc chắn phải chọn một phe.

Người hắn lựa chọn chính là Sở Hưu.

Hắn tin rằng với tiềm lực của Sở Hưu, tương lai y sẽ đi xa hơn nữa, thậm chí đạt tới cảnh giới mà hắn không thể tưởng tượng nổi.

Trước mắt hắn quyết tâm giúp nhánh Ẩn Ma ăn thua đủ với giới Chính đạo, không chỉ vì Sở Hưu mà còn vì chính hắn.

Lăng Vân Tử bên phía kia thấy thái độ của Thương Thiên Lương, hắn cũng không khuyên bảo thêm, trên Thuần Dương Đạo Kiếm tỏa ra ánh sáng Thuần Dương cực hạn, chỉ trong chớp mắt, mọi người như thấy được vầng thái dương thứ hai.

Lúc này bên rìa chiến trường Chính Ma, lại có vài chục võ giả cầm kiếm đang đứng. Đó là người của Kiếm Vương Thành.

Kiếm Vương Thành được đám người Hàn Cửu Tư mời tới cùng tiêu diệt tà ma, nhưng cuối cùng bọn họ lại không động thủ.

Thật ra tính kỹ thì Kiếm Vương Thành không phải tông môn Chính đạo.

Thậm chí ở Tây Vực bọn họ còn làm nhiều chuyện thất đức, quá đáng hơn cả Ma đạo.

Cho nên trong trận chiến nhắm vào Ma đạo lần này, thái độ của Kiếm Vương Thành là có cũng được mà không có cũng không sao.

Nhưng lần Chính Ma Đại Chiến này liên quan tới việc thay đổi thế cục trong võ lâm Trung Nguyên, cho dù Kiếm Vương Thành không định xuất thủ, bọn họ cũng phải tới xem.

Lúc này bên phía Kiếm Vương Thành, một võ giả vóc dáng cao gầy để hai nhúm ria mép hừ lạnh nói: “Ta đã nói mà, đứng về phía võ lâm Chính đạo, chém giết Ma đạo, sẽ rất có ích đối với uy thế của Kiếm Vương Thành ta.

Ta hiểu rất rõ Vân Mộng Tử và Hàn Cửu Tư, tám trăm năm trước bọn họ đã là tuấn kiệt của Đạo môn, hôm nay bọn họ liên thủ, không lý nào lại thất bại được.

Chuyện lớn như vậy mà Kiếm Vương Thành chúng ta không nhúng ta, chỉ đứng nhìn, đúng là lãng phí!”

Người vừa nói tên là Kim Thiền Phong, là một trong những võ giả tám trăm năm trước, cũng là một trưởng lão Kiếm Vương Thành tám trăm năm trước.

Nhưng bọn Hàn Cửu Tư còn có thể nằm giữa một phần quyền lợi trong tông môn, Kim Thiền Phong lại xui xẻo hơn nhiều.

Ba vị trong Kiếm Vương Thành đều không phải hạng dễ đối phó.

Thẩm Thiên Vương tính cách mạnh mẽ bá đạo, chuyên quyền độc đoán.

Mạnh Dương Hà tính cách âm trầm cực đoan, ngoài Thẩm Thiên Vương ra thì không phục bất cứ ai.

Độc Cô Ly là võ giả thế hệ trước, còn từng là người trong vương tộc, tính khí nóng nảy, thậm chí có đôi khi hắn lên cơn, còn dám mắng cả Thẩm Thiên Vương.

Với tính cách của ba vị này, Kim Thiền Phong muốn đoạt quyền từ tay họ chỉ là nằm mơ.

Lúc trước, bên phía Chính đạo mời bọn họ xuất thủ, Kim Thiền Phong đang định đáp ứng, kết quả lại bị ba người Thẩm Thiên Vương ép phải cho không thể lên tiếng.

Đối với ba người Thẩm Thiên Vương, đúng là bọn họ rất cầm cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, phải nói là đại phái nào cũng cần.

Nhưng bọn họ cần một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần nghe lời bọn họ, là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần một lòng với mình, chứ không phải một kẻ gây chuyện.

Tổ tiên tám trăm năm trước thì liên quan quái gì tới họ?

Chết rồi thì bọn họ cung kính tế bái. Sống á, xin lỗi, bây giờ không phải tám trăm năm trước, tuân thủ quy củ thì ngươi vẫn là người của Kiếm Vương Thành, không tuân thủ quy củ thì là phản nghịch, không khéo bọn họ còn ra tay thanh lý môn hộ một phen.

Lúc này, trong đám người không ai để ý tới Kim Thiền Phong.

Độc Cô Ly lại hỏi với Phương Thất Thiếu ở bên cạnh: “Thất Thiếu, ngươi cảm thấy bên nào sẽ thắng?”

Trước mặt hàng loạt đại lão trong tông môn, Phương Thất Thiếu đứng rất nghiêm chỉnh, bộ dạng cũng khá nghiêm trang.

Tuy hắn là kẻ thiếu đứng đắn nhưng vẫn có ánh mắt nhìn người, nếu lúc này hắn dám nói ra mấy lời thiếu đứng đắn, có lẽ lúc trở lại Kiếm Vương Thành, hắn sẽ chết rất thê thảm.

Nghe vậy, Phương Thất Thiếu không cần suy nghĩ, chỉ trầm giọng nói: “Ta không biết ai sẽ thắng nhưng ta biết chắc chắn nhánh Ẩn Ma sẽ không thua.”

Thẩm Thiên Vương kinh ngạc nói: “Vì sao? Vì tên Sở Hưu kia? Ngươi coi trọng tên Sở Hưu kia đến vậy à?”

Phương Thất Thiếu gật đầu nói: “Đúng là vì Sở Hưu.

Nếu Sở Hưu đã chết, ta sẽ nói chắc chắn nhánh Ẩn Ma sẽ thua.

Nhưng nếu Sở Hưu còn sống, cho dù toàn bộ nhánh Ẩn Ma chỉ còn lại mình hắn, hắn cũng có thể xoay chuyển tình thế.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận