Côn Luân Ma Chủ

Chương 1938: Ác niệm 1

Dưới Thanh Thiên Chiếu Ảnh, không ai có thể trốn thoát, không có đường để né tránh, chỉ có cách dùng lực lượng thân thể đơn thuần chống chọi, gắng gượng chịu đựng.

Nhiều năm qua trong số đối thủ của Sở Hưu, số người tránh được một kiếp dưới Thanh Thiên Chiếu Ảnh chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Cho dù ngày trước Quân Vô Thần có thể đối phó với Thanh Thiên Chiếu Ảnh, nhưng thân thể của hắn cũng bị tổn hại, chỉ còn sót lại nguyên thần.

Lúc này dưới Thanh Thiên Chiếu Ảnh của Sở Hưu, Nguyên Thần chỉ cảm thấy một luồng đao mang sắc bén tới cực hạn đang lôi kéo thân thể của mình. Đó là lực lượng khiến người ta tuyệt vọng, căn bản không cách nào chống cự, vì ngươi không thể tìm được rốt cuộc lực lượng đó đến từ đâu.

Cho dù là thân thể cường đại sánh ngang với ma thần thượng cổ của Nguyên Thần cũng không thể gánh vác nổi lực lượng quy tắc cường đại của Thanh Thiên Chiếu Ảnh cắm chém, thân thể hoàn mỹ tinh xảo của hắn xuất hiện từng vết máu.

Nguyên Thần nổi giận gầm lên một tiếng, điều động lực lượng quy tắc xung quanh, trong hai mắt và hai sừng trên đỉnh đầu của hắn, không ngờ lực lượng âm dương lại đồng hóa toàn bộ lực lượng quy tắc xung quanh, dung nhập vào thân thể, nhưng vẫn không sánh nổi lực lượng cường đại của Thanh Thiên Chiếu Ảnh.

Nguyên Thần chợt cắn răng, thay đổi sách lược, không nghĩ tới việc chống cự nữa là dùng lực lượng này để tu bổ thân thể.

Thanh Thiên Chiếu Ảnh cắt thành một vết máu thì lực lượng này tới bù đáp lại.

Nhưng đáng tiếc, lực lượng chữa trị không bằng phá hoại, vết máu trên người Nguyên Thần càng ngày càng nhiều, tới cuối cùng toàn thân hắn đã phủ kín vết máu nhỏ bé, thân thể như món đồ sứ tinh xảo bị đánh vỡ, có vẻ cực kỳ thê thảm.

Ngay lúc Nguyên Thần định từ bỏ hai sừng trên đỉnh đầu mình, dùng lực lượng âm dương nhị khí tiếp cận bản nguyên để chữa trị thân thể, mây đen giữa không trung lại bị vầng trăng sáng sắc bén che phủ.

Mây xanh phủ mặt trăng, phong mang nội liễm.

Là Sở Hưu cưỡng ép thu hồi nửa chiêu Thanh Thiên Chiếu Ảnh.

Đương nhiên không phải Sở Hưu cố tình thả Nguyên Thần, y không hứng thú bảo vệ động vật quý hiếm.

Mà là với thân thể cường hãn của Nguyên Thần, nếu Sở Hưu cưỡng ép thi triển Thanh Thiên Chiếu Ảnh , lực lượng bộc phát, có thể thân thể của Nguyên Thần sẽ bị xé rách nhưng Sở Hưu cũng bị phản ngược lại tới trọng thương.

Tuy Thanh Thiên Chiếu Ảnh rất mạnh, nhưng lực phản ngược quá lớn, rõ ràng là thanh kiếm hai lưỡi.

Trong tình huống hiện tại, ba người Lã Phụng Tiên liên thủ cũng chỉ miễn cưỡng cuốn được hòa thượng Long Đồ, đám người Tế Không thiền sư tuy không phải kẻ địch chủ yếu nhưng cũng tuyệt đối không phải bằng hữu.

Cho nên trong thời điểm này Sở Hưu tuyệt đối không thể bị thương, ít nhất không thể bị thương trước mặt bọn họ.

Vốn dĩ Thanh Thiên Chiếu Ảnh một khi được thi triển là không cách nào thu hồi. Nhưng bây giờ Sở Hưu thi triển Thanh Thiên Chiếu Ảnh trong trạng thái Pháp Thiên Tượng Địa, lại thêm thực lực của hắn tiến bộ nhảy vọt, khả năng khống chế lực lượng cũng mạnh hơn vài phần, đã có thể miễn cưỡng thu hồi nửa chiêu Thanh Thiên Chiếu Ảnh.

Sở Hưu thở dài một tiếng, ổn định lại lực lượng của bản thân, thu hồi trạng thái Pháp Thiên Tượng Địa, tiến lên một bước, trực tiếp nắm lấy con mắt thứ ba vào tay.

Lúc này trên người Nguyên Thần đa đầy máu tươi, căn bản không dám ngăn cản Sở Hưu, đành để mặc Sở Hưu lấy con mắt thứ ba vào tay.

Con mắt thứ ba đó hết sức kỳ dị, lực lượng âm dương trong đó không ngừng pha trộn, lan tràn, định né tránh Sở Hưu.

Nó không có linh trí nhưng lại có bản năng, dường như không chấp nhận để bất cứ ai khống chế.

Ngày trước khi Nguyên Thần Cung chế tạo nó, đã làm nó quá hoàn hảo, dẫn tới Nguyên Thần không cách nào đồng hóa nó.

Đúng lúc này bản nguyên âm dương trong người Sở Hưu đột nhiên tỏa ra một luồng khí tức nhẹ nhàng, không tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào đối với Sở Hưu, nhưng lại chấn nhiếp con mắt thứ ba này, khiến nó yên ổn trở lại trong tay Sở Hưu.

Thấy Sở Hưu ung dung thu hồi con mắt thứ ba, hơn nữa còn quay sang nhìn mình, hòa thượng Long Đồ lập tức thầm hô không ổn.

Sở Hưu như cười như không nhìn hắn nói: “Ngươi rất kỳ dị, khác với đồng loại của ngươi mà ta từng gặp.

Bảo chủ Thiết Hoàng Bảo, thành chủ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đời trước, thiên sư của Thiên Sư Phủ, ta đều đã gặp. Ngươi khác hẳn bọn họ, dường như ngươi vẫn giữ được thần chí.

Cho nên bây giờ bọn họ đã hóa thành tro, còn ngươi thì sao?

Năm trăm năm trước ngươi đã chết một lần, bây giờ ngươi có sợ chết lần hai không?

Nói đi, đã có chuyện gì xảy ra, vị bên Hoàng Tuyền Thiên đang có ý đồ gì?

Không nói, ta sẽ cho ngươi hóa thành tro theo mấy thứ kia!”

Hòa thượng Long Đồ sắc mặt biến đổi, dường như hắn không ngờ Sở Hưu lại phát hiện ra những điều này.

Nhưng sau đó hắn cười ha hả nói: “Ngươi tưởng ngươi thắng chắc rồi à?”

Dứt lời, hắn quay sang Hư Vân, trầm giọng nói: “Ngươi là hậu bối của Đại Quang Minh Tự ta? Nhìn thực lực của ngươi còn mạnh hơn ta năm trăm năm, không tệ, rất không tệ.

Bây giờ mau ra tay, cùng nhau giết bọn chúng đi!”

Hư Vân lúng túng nói: “Sư tổ, chỉ có chúng ta là đệ tử Đại Quang Minh Tự, những người khác là võ giả Thiên La Bảo Tự.

Đệ tử bất tài, hôm nay Đại Quang Minh Tự đã bị Sở Hưu tiêu diệt, chúng ta chỉ có thể đưa đám tàn quân gia nhập Thiên La Bảo Tự, đổi lấy sống sót và truyền thừa.”

Hòa thượng lắc đầu nghe vậy lại có vẻ hoàn toàn không để ý tới Đại Quang Minh Tự đã bị hủy diệt, nói với người của Thiên La Bảo Tự: “Nếu các ngươi cũng là người trong giới Phật tông, vậy giúp ta lần này, ngày sau chắc chắn sẽ báo đáp!”

Tế Không cau mày nói: “Báo đáp? Bây giờ ta đang lấy làm lạ, rốt cuộc ngươi là người phương nào? Người chết năm trăm năm lại phục sinh, ngươi có còn là người năm trăm năm nữa không? Hay nên nói là rốt cuộc sau lưng ngươi là ai?”

Khóe miệng hòa thượng Long Đồ nhếch lên thành nụ cười quỷ dị: “Chư vị, ta là ai, sau lưng ta là ai, về sau các ngươi sẽ biết, nhưng bây giờ các ngươi có chắc là không ra tay với ta không?

Rốt cuộc các ngươi tới Vạn Phật Cung là vì cái gì, ta biết, tuyệt đối không chỉ vì những điển tịch năm xưa.

Trước khi tới Nguyên Thần Cung, thật ra ta đã vòng qua Vạn Phật Cung một lượt, gặp được vị đó, cũng tiện tay gia trì phong ấn sắp nới lỏng.

Nếu các ngươi đồng ý giúp ta lần này, ta sẽ giao phong ấn cho các ngươi.

Nếu các ngươi không giúp ta, ta sẽ thả hắn ra, đến lúc đó chính các ngươi cũng phải nhức đầu!”

Tế Không có vẻ hiểu đối phương đang nói gì, hắn lập tức biến sắc, quát khẽ: “Không thể nào! Một vạn năm rồi, sao nó vẫn còn sống được? Cho dù còn sống thì có còn linh trí không?”

Hòa thượng Long Đồ nhếch miệng cười: “Người chết còn sống lại, cái thứ đó tồn tại một vạn năm cũng có gì là lạ?

Huống chi hắn không coi là người, chỉ cần ác niệm trong thiên địa vẫn còn, tâm ma bất diệt, hắn vẫn sẽ tồn tại.”

Sở Hưu không biết Long Đồ đang nói gì.

Nhưng y biết nếu để hắn nói tiếp, e là đám người Tế Không sẽ bị hắn thuyết phục.

Bạn cần đăng nhập để bình luận