Côn Luân Ma Chủ

Chương 534: Xông vào 1



Minh Kỳ bị câu này của Tông Huyền chặn họng, không biết nên nói gì cho phải.

Với tính cách đó của Tông Huyền, không riêng gì bên ngoài, cho dù trong Đại Quang Minh Tự cũng hết sức khác biệt.

Mỗi nhiệm vụ sư môn trưởng bối giao phó, Tông Huyền đều hoàn thành một cách hoàn hảo. Nhưng chỉ cần gặp chuyện bên ngoài nhiệm vụ, cho dù trời có sập xuống Tông Huyền cũng chẳng buồn để ý.

Đối với loại người này Minh Kỳ cũng không biết nên nói gì cho phải. Dù sao thực lực Tông Huyền đặt ngay đó, cho dù tính cách Tông Huyền có kỳ quái đến đâu đi nữa, nhưng chỉ với thực lực của hắn cũng đủ trở thành người thừa kế Đại Quang Minh Tự.

Công pháp Phật tông vốn không phải tốc thành, Đại Quang Minh Tự càng là nơi coi trọng căn cơ nhất.

Mà Tông Huyền chưa tới ba mươi đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, chiến lực còn gần sát với tông sư võ đạo. Thực lực này cho dù đặt trong toàn bộ lịch sử Đại Quang Minh Tự cũng vô cùng hiếm hoi.

Đúng lúc này Phương Thất Thiếu lại mang theo một bình hoàng tửu từ tiểu trấn bên ngoài bến Nghênh Long đi tới, bộ dáng cà phất cà phơ.

Trước đó hắn uống chùa nửa bình hoàng tửu của Sở Hưu. Kiếm Vương Thành thân ở Tây Vực, nơi đó có rượu nho khá nổi tiếng nhưng lại không có hoàng tửu.

Sau khi nếm thử Phương Thất Thiếu còn bất ngờ phát hiện thứ này hương vị không tệ, hắn cũng tiện tay mua một bình mang đi. Dù sao hắn cũng đã đến nơi, xuất hiện một chút, cho mọi người biết sự tồn tại của mình, nhiệm vụ của Kiếm Vương Thành coi như đã hoàn thành.

Lúc này Phương Thất Thiếu cũng thấy Tông Huyền cùng Minh Kỳ ở ven đường, hắn không khỏi ngửa đầu lên, hừ lạnh một tiếng, dùng trường kiếm trong tay hất bình rượu sang hướng khác.

Thấy bộ dáng đó của Phương Thất Thiếu, Minh Kỳ lại thấy an ủi trong lòng.

So với cái dáng vẻ đó của Phương Thất Thiếu, Tông Huyền còn tính là bình thường. Chí ít bọn họ không lo mất mặt, hổ thẹn tông môn.

Nếu người Kiếm Vương Thành biết bộ dáng Phương Thất Thiếu không chút dáng vẻ của tuấn kiệt trẻ tuổi hay khí thế người thừa kế Kiếm Vương Thành như vậy, có lẽ bọn họ sẽ tức điên.

Có điều Minh Kỳ lại không biết, người của Kiếm Vương Thành sẽ không tức điên, bởi vì bọn họ đã quen với cái tính cách đó của Phương Thất Thiếu rồi.

Lúc này Minh Kỳ lại đột nhiên vỗ đầu một cái, giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện vô dụng này, hắn vội vội vàng vàng lôi kéo Tông Huyền nói: “Tông Huyền sư điệt, mau trở lại! Giờ ngăn cản Đàm Uyên đại sư không khéo còn kịp.”

Biểu cảm trên mặt Tông Huyền không hề biến hóa, mặc cho Minh Kỳ lôi kéo hắn chạy về phía tiểu trấn bên cạnh bến Nghênh Long.

Đối với Tông Huyền mà nói, những thứ đó đều không quan trọng. Minh Kỳ xuất thân Nhân Quả Thiện Đường, sức chiến đấu vốn không bằng hắn, nhưng bối phận của Minh Kỳ lớn hơn hắn, là sư thúc của hắn. Vậy nên giờ Minh Kỳ bảo hắn ra tay ngăn cản Đàm Uyên truyền công cho Sở Hưu, vậy hắn xuất thủ là được.

Nhìn bóng dáng hai người kia đi khỏi, ánh mắt Phương Thất Thiếu lộ vẻ nghi hoặc, đưa bầu rượu lên miệng uống từng ngụm lớn, theo sau lưng bọn họ trở về.

Tên ngốc Phương Thất Thiếu chỉ đơn giản là muốn xem trò hay.

Nhân Quả Kiếm Đạo của hắn chủ trọng chữ ngộ chứ không phải chữ luyện, cho nên với Phương Thất Thiếu bế quan tu hành chỉ có thể tích lũy một chút nội lực chứ không mấy tác dụng đối với việc tăng cường tu vi.

Cho nên phần lớn thời gian Phương Thất Thiếu đều lang thang bên ngoài chứ không phải bế quan tu hành trong tông môn.

Cảnh giới hiện tại của hắn giống như Tông Huyền, đều đã tiếp cận tông sư võ đạo, càng cần đốn ngộ. Cho nên thời gian vừa qua hắn vẫn luôn dạo chơi trên giang hồ.

Giờ thấy hành động này của Tông Huyền, trực giác nói cho Phương Thất Thiếu, chắc chắn có trò hay để xem, hắn cũng lập tức đi theo.

Lúc này ngoài cửa quán trọ trong tiểu trấn, Long Thiên Anh cùng vài cung phụng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất của Kình Thiên Hội canh gác ngoài cổng, hộ pháp cho Đàm Uyên đại sư.

Long Thiên Anh mặc dù là thương nhân nhưng hắn cũng biết thế nào là ân tình đạo nghĩa.

Ngày trước nếu không nhờ Đàm Uyên đại sư xuất thủ tương trợ, Kình Thiên Hội của hắn e là đã bị Tam Ác Đảo chiếm đoạt, lấy đâu ra huy hoàng hiện tại?

Hơn nữa bản thân Long Thiên Anh không phải tông sư võ đạo, một thương hội muốn mời khách khanh cung phụng cấp bậc tông sư võ đạo hết sức khó khăn. Chính nhờ có Đàm Uyên đại sư lên tiếng nên trong Đông Hải mới không ai làm khó Kình Thiên Hội, bọn họ mới thoải mái phát triển tới quy mô như hiện tại.

Giờ Đàm Uyên đại sư sắp viên tịch quy khư, Long Thiên Anh cũng muốn đưa tiễn đại sư nốt đoạn đường cuối cùng,hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của hắn.

Lúc này đám người bên ngoài xem náo nhiệt lại đột nhiên tách ra, Tông Huyền cùng Minh Kỳ vội vã bước vào.

Mọi người ở đây sửng sốt, Tông Huyền đi rồi sao lại quay lại, hắn định làm gì? Hòa thượng áo trắng kia cũng là người của Đại Quang Minh Tự à?

Minh Kỳ đi tới trước người Long Thiên Anh nói: “Tại hạ Minh Kỳ của Nhân Quả Thiện Đường, Đại Quang Minh Tự, muốn gặp Đàm Uyên đại sư, mong chư vị nhường đường.”

Long Thiên Anh khẽ cau mày nói: “Đàm Uyên đại sư đang truyền công, kính mong Minh Kỳ đại sư chờ cho một lát.”

Minh Kỳ lập tức nói: “Chính vì vậy ta mới muốn gặp Đàm Uyên đại sư. Tên Sở Hưu kia tiếng xấu lan khắp giang hồ, còn có thù oán nặng nề với với Phật môn ta. Tuyệt đối không thể truyền công pháp cho tên hung đồ ác tặc này được!

Để ta vào, ta nhất định sẽ khuyên nhủ Đàm Uyên đại sư, để hắn thu hồi lại quyết định đã nói.”

Long Thiên An nghe vậy ánh mắt đầy khinh thường.

Mặc dù hắn nhận ân tình của Đàm Uyên đại sư, nhưng thực tế Long Thiên An không có hảo cảm gì với hòa thượng. Đặc biệt là hai thế lực đứng đầu Phật tông như Đại Quang Minh Tự cùng Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Ngày trước khi Đông Hải đầy hỗn loạn giết chóc sao không thấy các ngươi tới cứu vớt? Giờ thấy Đàm Uyên đại sư dương danh giang hồ các ngươi lại lóc cóc tới nghênh đón?

Đàm Uyên đại sư là Đàm Uyên đại sư, còn các hòa thượng khác là hòa thượng khác. Điểm này Long Thiên Anh phân biệt rất rõ ràng.

Cho nên Long Thiên Anh trực tiếp lắc đầu từ chối: “Xin lỗi, Đàm Uyên đại sư đã căn dặn trong khi hắn truyền công không cho phép bất cứ ai bước vào.

Huống hồ Sở Hưu là truyền nhân do Đàm Uyên đại sư đích thân lựa chọn. Điều này bất luận Đại Quang Minh Tự hay Tu Bồ Đề Thiền Viện đều không có tư cách can thiệp mới đúng.”

Minh Kỳ nghe vậy thần sắc lập tức lạnh đi, hắn hừ lạnh nói: “Đàm Uyên đại sư có đồng ý hay không là chuyện của hắn. Ngươi tránh ra, ta tự mình đi nói rõ với Đàm Uyên đại sư!”

Trước mặt Tông Huyền, thái độ Minh Kỳ vô cùng hòa ái, không hề lên mặt trưởng bối sư thúc gì.

Nhưng thực tế Minh Kỳ là đệ tử tinh anh trong Nhân Quả Thiện Đường, được bồi dưỡng trọng điểm trong tương lai, địa vị tại Đại Quang Minh Tự cũng không thấp.

Long Thiên Anh chỉ là một hội chủ thương hội hải ngoại, nếu là lúc bình thường Minh Kỳ còn chẳng thèm để ý tới hắn, giờ việc gì phải nghe hắn nói?

Thấy thái độ của Minh Kỳ như vậy, Long Thiên Anh trực tiếp lắc đầu nói: “Xin lỗi, không tránh chính là không tránh. Khi Đàm Uyên đại sư truyền công không thể bị quấy rầy, chỉ cần có ta ở đây, không ai được bước vào quán trọ này nửa bước!”

“Cứng đầu không biết điều!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận