Côn Luân Ma Chủ

Chương 1409: La Thần Quân lỗ mãng

Không có trận pháp truyền tin, bọn họ phải dùng hai chân bò lên vách núi ngàn trượng mới tới đỉnh núi.

Khi võ giả báo tin chạy tới đỉnh núi mới trợn tròn hai mắt, vì những cao thủ dưới trướng Sở Hưu hình như không ở đây.

Không biết Lục Giang Hà đang chạy đi đâu, theo đuổi ký ức năm trăm năm trước, còn nói là muốn hoài niệm một chút.

Thương Thiên Lương tạm thời trấn thủ trên đỉnh Côn Luân Sơn, không trở về Thương Thành, nhưng hắn ghét chuyện bế quan tu luyện vô nghĩa, cho nên thời gian này đi lung tung trên Côn Luân xem có thấy Thiên Sơn Tuyết Liên trong truyền thuyết không, có thể trồng một cây không.

Còn những võ giả bị Sở Hưu uy hiếp dụ dỗ gia nhập Côn Luân Ma Giáo như Tần Triều Tiên cũng không có mặt.

Bọn họ đang về thu dọn đồ đạc, chuyển hẳn tông môn tới Côn Luân Sơn.

Còn Sở Hưu, đương nhiên là đang bế quan, cho nên võ giả báo tin tìm cả nửa ngày chỉ thấy mỗi Mai Khinh Liên.

Nghe nói có người đánh đến cửa, Mai Khinh Liên lập tức biến sắc.

Trước đó Sở Hưu đã nói, y cũng không chắc cái bẫy mà mình bố trí có thể kéo dài được bao lâu.

Những tông môn Chính đạo kia không thể vì một tấm vải mà cố chấp truy tìm manh mối về Độc Cô Duy Ngã tới cùng.

Tới lúc bọn họ tìm tới phát mệt mà không thấy gì, bọn họ sẽ quay sang gây chuyện với Sở Hưu.

Nhưng Mai Khinh Liên không ngờ thời điểm này lại tới sớm như vậy.

Ngay lúc cô nàng đang định xuống núi giúp Chử Vô Kỵ, Sở Hưu đã tới bên cạnh cô từ lúc nào không biết, hỏi đệ tử tới báo tin: “Có bao nhiêu người tới? Ngươi có biết hắn không?”

Thấy Sở Hưu xuất hiện, đệ tử kia như tìm được chỗ dựa, vội vàng nói: “Chỉ có một người tới, nhưng thuộc hạ không nhận ra hắn, thậm chí cả Chử Vô Kỵ đại nhân cũng không biết hắn.”

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng lạnh: “Một người mà dám tới Côn Luân Sơn của ta, tên này tới tự sát à?”

Nói đoạn, Sở Hưu trực tiếp kéo Mai Khinh Liên xuống thẳng bên dưới.

Trước đó tuy y bế quan nhưng không phải bế quan sinh tử mà chỉ để làm quen với lực lượng của ma đao Phá Trận Tử mà thôi.

Tuy khí linh tương thông với Sở Hưu, nhưng lực lượng của ma đao lại là chuyện khác.

Hơn nữa Sở Hưu còn phải quan sát cẩn thận luồng ma khí kỳ quái trong cơ thể mình, đương nhiên vẫn không có bất cứ dấu hiệu nào.

Lúc này dưới núi, Chử Vô Kỵ đã bị La Thần Quân áp đảo tới cực hạn.

Khu vực quanh hắn một trượng đã bị lĩnh vực của La Thần Quân phong tỏa, bất luận hắn sử dụng lực lượng như thế nào cũng không thể phá vỡ.

Thấy lĩnh vực kia sắp tấn công đến người mình, Chử Vô Kỵ đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi đỏ thẫm dung nhập vào nguyệt nhận của hắn. Chỉ trong chớp mắt trăng máu giữa trời, thân thể hắn cũng dung nhập vào trăng máu, bộc phát ra khí thế sắc bén vô biến, rốt cuộc cũng chém rách một khe hở trong lĩnh vực, thân hình chạy từ trong ra, nhưng sắc mặt đã tái nhợt.

Sắc mặt La Thần Quân thoáng hiện vẻ kinh ngạc: “Ồ, còn có thể thoát khỏi phong tỏa của ta, đúng là bản tôn coi thường ngươi rồi.

Con kiến nhà ngươi cũng có chút lực lượng đấy.”

Sau khi dứt lời, hai tay La Thần Quân nắm ngang, hai luồng gió bão bị hắn nắm trong tay, đột nhiên đập xuống. Phong vân khuấy động, thiên địa gầm thét, uy thế như muốn đảo lộn thiên địa.

La Thần Quân dám tới gây sự với Sở Hưu, đương nhiên phải có tự tin.

Có thể trở thành thần tướng Thiên Môn là đại biểu cho thực lực của bọn họ, cũng đại diện cho một phương diện nào đó cực kỳ xuất chúng.

La Thần Quân là loại người lỗ mãng dễ nóng giận, hành động còn thiếu quyết đoán, bị Quân Vô Thần tát tới vài lần. Nhưng trong nhiều lần tranh đoạt chức vị thần tướng hắn vẫn ngồi vững trên vị trí này, điều này cũng chứng minh thực lực của hắn.

Ngay lúc Chử Vô Kỵ định thiêu đốt tinh huyết lần nữa để liều mạng, một luồng đao quang đột nhiên giáng xuống.

Đao quang đó lóe sáng chói mắt, lóng lánh như vầng trăng trên cao.

Những nơi nó đi qua, cơn bão khủng khiếp kia cũng ngưng bặt, bị phân giải thành lực lượng âm cực thuần túy nhất.

Một nửa cơn bão tan vỡ, nửa khác đang trong tay La Thần Quân.

Khí thế biến ảo, lực lượng bùng nổ phản ngược lại khiến La Thần Quân lùi lại phía sau hai bước, dùng ánh mắt kiêng kỵ nhìn người tới. Nhưng một khắc sau ánh mắt đó đã hóa thành phẫn nộ cùng cực!

“Sở Hưu! Cuối cùng ngươi cũng dám lộ diện!”

Trước đó Sở Hưu còn tưởng tông môn Chính đạo tới, dọa cho y giật mình, không ngờ lại là La Thần Quân.

Thiên Môn tới gây sự với Sở Hưu, thật ra Sở Hưu cũng nghĩ đến.

Nhưng Thiên Môn có tới gây chuyện với y cũng phải là Quân Vô Thần mới đúng, kết quả lại chỉ có mình La Thần Quân. Sở Hưu lập tức hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Chắc hẳn vị này tới giải quyết thù riêng với y.

Sở Hưu điềm nhiên nói: “Xưa nay ta chưa từng né tránh, có gì mà dám hay không dám? Ngược lại là ngươi, La Thần Quân!”

Thấy khí tức yếu ớt trên người Chử Vô Kỵ, sắc mặt Sở Hưu lập tức trầm xuống quát lớn: “Đến Côn Luân Ma Giáo của ta, đả thương người trong Côn Luân Ma Giáo của ta, ngươi muốn chết à?”

La Thần Quân nghe vậy cười ha hả nói: “Chỉ bằng ngươi mà đòi xưng Côn Luân Ma Giáo? Đúng là cười đến rụng răng!

Hôm nay nếu Độc Cô Duy Ngã chiếm cứ Côn Luân Sơn, bản tôn còn không dám đến gần.

Nhưng Sở Hưu ngươi dựa vào đâu mà đòi lớn lối như vậy? Còn dám dựng lại Ma Giáo, đúng là không tự biết mình!

Đông Hải Tự Tại Thiên, Tây Côn Luân Thiên Môn.

Côn Luân Sơn này chính là địa bàn của Thiên Môn chúng ta, lũ trộm cắp các ngươi còn không cút đi thì để mạng lại ở đây!”

La Thần Quân nói xong lại phát hiện Sở Hưu không nổi giận chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt rất kỳ quái, cứ như đang nhìn một thằng ngu.

Đương nhiên thực tế cũng là vậy, Sở Hưu nhìn La Thần Quân như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.

Nếu Quân Vô Thần nói những lời này thì không có vấn đề gì, nhưng La Thần Quân chạy tới đây một mình, những lời nói không tự biết mình kia là dựa vào đâu?

Hắn tưởng mình không dám giết hắn hay sao?

Cũng không đúng, Huống Tà Nguyệt chết trong tay mình, hắn phải biết mình dám giết thần tướng Thiên Môn chứ.

Sở Hưu vẫn không hiểu, rốt cuộc La Thần Quân lấy đâu ra tự tin như vậy.

Y làm sao biết được thật ra tên lỗ mãng La Thần Quân chỉ là kẻ hữu dũng vô mưu mà thôi. Ấn tượng của hắn về Sở Hưu vẫn dừng lại ở thời điểm hắn bị dọa bỏ chạy và vài tin đồn trong mấy năm qua. Thậm chí hắn còn không biết đến Thương Thiên Lương.

Sở Hưu híp mắt nói: “Đâu phải ta chưa từng giết thần tướng Thiên Môn. Giết một cũng là giết, giết hai cũng là giết.

Dù sao Quan Tư Vũ Quan lão gia cũng từng là cấp trên của ta, Sở Cuồng Ca Sở đại hiệp cũng là người ta kính nể.

Hai vị này đều chết trong tay một kẻ ngu ngốc như ngươi, đúng là không đáng.

Bây giờ ta đưa ngươi xuống gặp bọn họ, chắc chắn hai vị này sẽ rất vui mừng!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận