Côn Luân Ma Chủ

Chương 1817: Tạo Hóa Ma Đạo, manh mối về bản nguyên

Lần này Sở Hưu tốn ba tháng bế quan nghiên cứu Tạo Hóa Ma Đạo, vốn dĩ y còn định bế quan tiếp nhưng lúc này lại có người gõ cửa trận pháp, nhắc Sở Hưu có chuyện xảy ra.

Khi Sở Hưu từ trong mật thất bế quan đi ra, Mai Khinh Liên lập tức đi tới nói: “Gã mập Tư Không Đàm tới, hắn nói hắn tìm được manh mối liên quan tới bản nguyên.”

Sau khi nghe xong Sở Hưu cũng sững sờ, phản ứng đầu tiên của y không phải vui mừng mà là cảm thấy Tư Không Đàm tìm sai rồi.

Thứ như bản nguyên tuyệt đối là chí bảo trong chí bảo, không khéo còn trong kho báu của đại phái đứng đầu, Tư Không Đàm có thể tìm ra thứ này trong thời gian ngắn như vậy à? Sở Hưu không tin tên mập mạp này lại gắng sức đến thế.

Khi Sở Hưu gọi Tư Không Đàm tới, gã mập lập tức chắp tay ninh bợ: “Mấy ngày nay không gặp đại nhân, tu vi của đại nhân lại có tiến bộ rất nhiều, có thể là cảnh giới đỉnh cao cửu trọng thiên chỉ dễ như trở bàn tay.”

Tuy thời gian vừa qua Sở Hưu bế quan cũng có một số thành quả, nhưng với nhãn lực của Tư Không Đàm, hắn không thể nhìn ra hiện tại Sở Hưu tiến bộ hay thụt lùi, đây đơn giản là nịnh bợ theo thói quen mà thôi.

Sở Hưu xua tay nói: “Được rồi, đừng nịnh bợ nữa. Ta nghe nói ngươi thăm dò được manh mối về bản nguyên?”

Tư Không Đàm gật đầu nói: “Theo tin tức mà đại nhân đưa ta, ta chắc chắn tới chín phần mười thứ đó chính là bản nguyên, nhưng ta còn chưa thấy được vật thật nên không dám xác định."

“Ồ? Vậy rốt cuộc bản nguyên đó đang trong tay ai?”

“Trong tay Phạm Giáo!”

Tư Không Đàm trầm giọng nói: “Chuyện là như vậy, sau khi ta nhận được tài nguyên mà đại nhân ban thưởng, ta đã khuếch trương quy mô của Thần Cơ Môn, đồng thời phái các đệ tử đáng tin cậy tới Tây Vực và Bắc Vực khai thác thông tin.

Một đệ tử của ta khá quyết liệt, không ngờ trực tiếp quy y xuất gia, bái vào một miếu nhỏ ở Tây Vực.

Khu vực Tây Vực trừ hai đại phái Phật môn trứ danh là Thiên La Bảo Tự và Phạm Giáo, còn có vô số chùa miếu nhỏ, chia ra thuộc phe Phạm Giáo hay phe Thiền Tông.

Căn miếu mà đệ tử ta gia nhập thuộc phe Thiền Tông, có quan hệ cực kỳ thân cận với Thiên La Bảo Tự, truyền thừa cũng khá lâu đời.

Hắn tìm thấy một chuyện được ghi chép lại trong Tàng Kinh Các, nói là khi Thiên La Bảo Tự và Phạm Giáo vừa đi vào Đại La Thiên đã đại chiến một trận chỉ vì tranh đoạt một vật.”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Nhưng theo ta biết, ở hạ giới hai phái đã không hợp, hai bên tranh đoạt một vật nên khai chiến cũng rất bình thường. Làm sao ngươi xác định được thứ bọn họ tranh đoạt chính là bản nguyên?”

Tư Không Đàm giải thích: “Bởi vì lần tranh đoạt đó thậm chí khiến một số chùa miếu nhỏ ở Tây Vực cũng dính vào, ngôi miếu của đệ tử ta đứng về phe Thiên La Bảo Tự, tổ tiên thậm chí còn tự mình ra tay đoạt lấy thứ này.

Bề ngoài và hiệu quả của nó hệt như miêu tả của Sở đại nhân về bản nguyên, chỉ tỏa ra một chút lực lượng ít ỏi màu vàng nhạt, nhưng lại được cất giữ trong hộp báu cực kỳ quý báu, được chế tạo bằng Thái Dương Tinh Kim.”

Nghe Tư Không Đàm nói vậy, Sở Hưu đã chắc tới chín phần mười đó chính là bản nguyên.

Nhưng không ngờ thứ này lại rơi vào tay Phạm Giáo, như vậy thì phiền phức rồi. Với quy mô hiện tại của Phạm Giáo, cho dù Sở Hưu dốc hết lá bài tẩy ra, y vẫn không địch nổi.

“Hiện tại bản nguyên này được đặt trong Phạm Giáo, ngươi biết đối phương có nghiên cứu được thứ gì không?”

Tư Không Đàm lắc đầu nói: “Chuyện này thì thuộc hạ thật sự không biết, đệ tử của ta cũng chỉ thăm dò được đôi ba câu mà thôi.

Lúc đầu bản nguyên này bị Thiên La Bảo Tự đoạt được, nhưng sau đó lại bị Phạm Giáo dùng kế cướp ngược lại, hơn nữa lúc đó một vị cao tăng của Thiên La Bảo Tự đã đánh đổi cả tính mạng để phong ấn một phần năng lực của vật đó, tức là cho dù mình không chiếm được cũng không thể để Phạm Giáo sử dụng.

Sau này, vật đó luôn được cất giữ trong Vishnu Điện của Phạm Giáo.

Tuy thực lực của Vishnu Điện không mạnh bằng Shiva Điện và Brahma Điện, nhưng bọn họ lại am hiểu đủ thứ bí pháp kỳ quái, còn nghiên cứu ra đủ thứ kỳ dị, cho nên thứ nghi là bản nguyên kia vẫn luôn bị Vishnu Điện cất giữ.”

Sở Hưu nghe vậy vuốt cằm nheo mắt.

Có thể nói là Mai Khinh Liên hiểu rất rõ về Sở Hưu, vừa thấy bộ dạng này của y là đoán ra y đang suy nghĩ điều gì, chắc chắn đang tính kế người khác.

“Này, không phải ngươi đang có ý đồ với Phạm Giáo đấy chứ? Đó là Phạm Giáo có chí cường giả cửu trọng thiên đấy, số lượng Võ Tiên của Phạm Giáo có khi còn nhiều hơn cả cái Đông Vực này.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Ta giết Tân Già La.”

Mai Khinh Liên cũng bó tay: “Ta biết ngươi giết Tân Già La, nhưng vấn đề là Phạm Giáo không chỉ có một Tân Già La, trước mắt hạ giới... Tóm lại trong thời gian hiện này, tốt nhất chúng ta nên khiêm nhượng an ổn một chút mới thỏa đáng.”

Thật ra tính cách của Mai Khinh Liên cũng không phải bảo thủ cố chấp, ngược lại cô cũng là người khá cấp tiến, làm việc cũng khá to gan lớn mật.

Nhưng so với Sở Hưu, những hành động cấp tiến to gan lớn mật của Mai Khinh Liên đều không là gì. Sở Hưu là loại người dám chọc thủng cả bầu trời.

Nếu là lúc bình thường, Phạm Giáo nhiều lần nhắm vào bọn họ, chắc chắn Mai Khinh Liên cũng tán thành phản công.

Nhưng trong tình huống hiện tại, hai giới thượng hạ có thể liên thông bất cứ lúc nào, nên an phận một chút thì hơn.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta biết Phạm Giáo không chỉ có một Tân Già La, nhưng tương tự, Phạm Giáo cũng không chỉ có một kẻ địch là ta.

Tân Già La là điện chủ mới nhậm chức của Vishnu Điện thuộc Phạm Giáo, tiền đồ tương lai không thể ước lượng.

Ta giết hắn không khác nào vả vào mặt Phạm Giáo.

Nhưng sau đó Phạm Giáo có phái người tới gây sự với ta không?

Không có, chỉ có mình Âm Đà La mà thôi.

Nhưng Âm Đà La tới gây chuyện với ta cũng không phải vì giới cao tầng của Phạm Giáo hạ lệnh mà là ý định riêng của Âm Đà La, hắn đến vì ngọn lửa diệt thế.”

Nói đến đây, Sở Hưu nở một nụ cười khó lòng nắm bắt: “Hiển nhiên trong mắt Phạm Giáo, Sở Hưu ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng kể mà thôi, ta giết Tân Già La, vả vào mặt Phạm Giáo, bọn chúng sẽ tức giận, nhưng vẫn không thể tập trung vào ta.

Bởi vì hiện tại, bọn chúng còn có đối thủ khó giải quyết hơn đang chờ bọn chúng. Ví dụ như, Thiên La Bảo Tự!”

Nói đoạn, Sở Hưu đưa mắt nhìn sang Tư Không Đàm: “Có phải hiện tại tình hình Tây Vực đang rất mẫn cảm không?”

Tư Không Đàm sửng sốt sau đó lập tức nịnh bợ: “Sở đại nhân mắt sáng như sao, liệu sự như thần.

Quãng thời gian này đúng là hiếm có, Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự không giao chiến với nhau, nhưng Tam Đại Điện của Phạm Giáo bắt đầu co dần thế lực, đồng thời Thiên La Bảo Tự cũng gọi hết các tăng nhân ra ngoài rèn luyện trở về, bầu không khí ở Tây Vực tựa như mưa gió sắp đến, không biết khi nào sẽ có bão táp hàng lâm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận