Côn Luân Ma Chủ

Chương 1535: Ta, trở về rồi!

Ba người đang giao thủ vô thức dừng tay, lão hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện nhìn bóng người đột ngột xuất hiện kia, không cách nào giữ tâm cảnh bình ổn, phật tâm vốn trấn định lúc này đã dấy lên sóng gió ngập trời, thậm chí trong mắt hắn cũng lộ vẻ khiếp sợ!

Sở Hưu lắc đầu, tới giờ y vẫn có cảm giác xây xẩm.

Thật ra y không định trở về hạ giới như vậy.

Cho dù tìm được đường tới hạ giới, y cũng định nghiên cứu xem lối đi này có an toàn hay không. Dù sao từ nơi khác tới Đại La Thiên phải trải qua tầng tầng lớp lớp cơn bão không gian, nhất định phải có chìa khóa Thông Thiên bảo hộ mới được.

Hơn nữa y còn định suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc mình có nên mang thứ gì từ Đại La Thiên về hay không, dù sao cũng phải lợi dụng con đường qua lại giữa hạ giới và Đại La Thiên chứ.

Những điều kiện là Sở Hưu phải tìm được con đường này đã.

Kết quả không ai ngờ mọi chuyện lại diễn ra đột ngột như vậy, trong vết nứt giữa hai không gian có lực hút cực mạnh, Sở Hưu vừa tới gần đã bị hút vào trong.

Nhưng sau khi bước ra từ không gian đó, Sở Hưu nhìn những người trước mắt, cảm nhận được khí tức quen thuộc, gương mặt y lập tức mỉm cười.

Sở Hưu ta, rốt cuộc đã trở về!

Còn lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện trước mặt luôn nhìn Sở Hưu, vẻ hoảng sợ không thể che giấu nổi.

Sở Hưu không nhận ra hắn, nhưng hắn lại nhận ra Sở Hưu.

Ngày trước khi liên minh Chính đạo lên Côn Luân Sơn, hắn cũng trong số những người ở Tu Bồ Đề Thiền Viện, hắn cực kỳ ấn tượng về Sở Hưu.

Một năm trước, toàn bộ giang hồ đều đồn đại tên ma đầu này chết trong một bí cảnh, chết dưới uy thế của thiên địa, đúng là trời xanh có mắt.

Sau khi Côn Luân Sơn phong sơn, Dạ Thiều Nam lặng lẽ tu luyện, trong thời gian ngắn mà uy thế của Ma đạo suy giảm, toàn bộ giang hồ cũng khôi phục yên bình, trở lại thời gian võ lâm Chính đạo thống trị giang hồ.

Kết quả bây giờ hắn lại thấy Sở Hưu, tên ma đầu này, hắn trở về rồi!

Khoảnh khắc này, trong đầu lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện hiện lên rất nhiều thứ.

Ví dụ như vì sao Sở Hưu không chết, hắn trở lại sẽ gây ra ảnh hưởng gì đối với toàn bộ giang hồ.

Nhưng cuối cùng những thứ này đều biến thành một câu: “Trốn! Mau trốn đi!”

Hắn gầm lên với hai hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện, trong lòng bàn tay bùng lên cương khí, trực tiếp hất ngã hai người sau lưng.

Còn hắn hai tay kết thành phật ấn, chỉ trong chớp mắt phật quang vô tận tỏa ra sau lưng hắn, khí huyết thiêu đốt bừng bừng, hóa thành phật quang hừng hực, ngưng tụ thành một hư ảnh Phật Tôn sau lưng.

Đối mặt với ma đầu mà toàn bộ giang hồ cũng khó lòng đối phó như vậy, lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện này không dám khinh thường chút nào, cũng không dám buông lỏng.

Chỉ cần hắn giữ chân đối phương, để hai người còn lại trở về báo tin, hắn có liều mạng cũng đáng giá.

Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành nụ cười nhạt, tay y đã đặt lên Phá Trận Tử bên hông.

Chỉ hai động tác rất đơn giản, rút đao, chém xuống.

Khoảnh khắc đó, tất cả khí thế sắc bén bao phủ toàn bộ vách núi, tất cả đều bị cắt đứt, phật quang tịch diệt, phật đà niết bàn.

Ánh mắt lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện vẫn mang vẻ không thể tin nổi, nhưng một vệt máu hiện lên trên trán hắn rồi ầm ầm đổ xuống đất.

Sở Hưu thu đao vào vỏ, ma khí tinh thuần trong tay hóa thành trường cung.

Cung kéo căng, hai mũi tên mang theo lực lượng tịch diệt và ngọn lửa diệt thế bắn ra, phát ra tiếng nổ rung trời.

Ngay khoảnh khắc bắn hai mũi tên kia ra, Sở Hưu quay đầu lại nhìn Phương Thần Không mặt mũi đờ đẫn, lạnh nhạt nói: “Ngươi là võ giả Ma đạo?”

Phương Thần Không sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu.

“Vậy ngươi có đồng ý theo ta về Côn Luân Ma Giáo không?”

Phương Thần Không lại vội vàng gật đầu, sau đó trực tiếp thi lễ nói: “Tham kiến Ma Chủ đại nhân!”

Hắn nhận ra Sở Hưu.

Phải nói là tất cả các võ giả Ma đạo trên giang hồ, có ai không nhận ra Sở Hưu? Đây là cường giả thiếu chút nữa đẩy toàn bộ Ma đạo trở lại đỉnh phong năm trăm năm trước.

Phương Thần Không quật khởi tại khu vực Nam Man vắng vẻ này, sống ở đây vẫn tạm ổn, cho nên lúc trước Côn Luân Ma Giáo công khai thu nhận đệ tử trên khắp giang hồ, hắn vẫn không chọn tới Côn Luân Ma Giáo ở cực tây.

Còn lúc này chủ nhân Ma Giáo mà mọi người đồn đại là đã chết đang đứng trước mặt hắn, còn ba tên hòa thượng trước đó định giết hắn đã có hai biến thành tro bụi, một nằm trên mặt đất. Nếu hắn dám nói nửa chữ ‘không’, hắn không cho rằng vì mình là người trong Ma đạo nên có thể may mắn thoát khỏi tai kiếp.

Sở Hưu hài lòng gật nhẹ đầu, tiện tay vung lên, một ngọn lửa diệt thế hạ xuống, đốt thi thể của lão hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện kia thành tro bụi, hủy thi diệt tích cực kỳ thuần thục.

“Bây giờ cách lúc ta chết bao lâu?”

Tuy cảm thấy lời này của Sở Hưu có vẻ không được tự nhiên nhưng Phương Thần Không vẫn nói: “Khoảng gần một năm.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, y hỏi như vậy là để tính xem rốt cuộc thời gian giữa Đại La Thiên và hạ giới có gì bất đồng.

Bây giờ nhìn lại, chắc là giống hệt nhau, thậm chí vị trí của hai không gian cũng rất tiếp cận.

Còn về con đường trở lại hạ giới, Sở Hưu cũng có chút suy đoán, có lẽ đây là nơi hai thế giới trùng điệp.

Con đường bên Đại La Thiên ở sâu trong Đế La Sơn Mạch, thuộc về khu vực Nam Man, còn con đường bên hạ giới lại ở sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, cũng là khu vực Nam Man.

Hai con đường đều ở cực nam của hai thế giới, đối ứng hoàn hảo, cho nên mới xảy ra trùng điệp, khiến cho người khác có thể tùy tiện qua lại.

Vì nơi này không phải vết nứt không gian nên không có chấn động không gian, đi qua cũng không có cơn bão không gian, đương nhiên không cần chìa khóa Thông Thiên, cho nên năm xưa Đại Hắc Thiên Thần Cung mới có thể mang tất cả mọi người trong thần cung xuống hạ giới.

“Thời gian này Côn Luân Ma Giáo của ta ra sao rồi? Tình hình trên giang hồ như thế nào?”

Phương Thần Không thận trọng đáp: “Côn Luân Ma Giáo thì không có vấn đề gì, sau khi đại nhân chết... không thấy đâu, Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện liên thủ lên Côn Luân Sơn, định phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.

Nhưng Ngụy Thư Nhai Ngụy lão tiền bối bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, khống chế Vô Căn Thánh Hỏa, ép hai phái kia rút lui. Sau đó Côn Luân Ma Giáo tự phong sơn, không có đệ tử nào xuống núi.

Còn tình hình trên giang hồ thế nào thì thuộc hạ cũng không rõ, nhưng tình cảnh của Ma đạo chúng ta càng ngày càng khó khăn.

Côn Luân Ma Giáo thâu tóm nhánh Ẩn Ma và đại đa số võ giả tán tu Ma đạo, bây giờ họ phong sơn, thế lực Ma đạo ngoài dân dã đã gần trống rỗng.

Hơn nữa tuy Bái Nguyệt Giáo không phong sơn nhưng suốt ngày ở Miêu Cương tu luyện, rất ít người ra ngoài.

Hai đại phái Ma đạo cường đại nhất đương thời đều không ra mặt, các võ giả Ma đạo chúng ta bị chèn ép vô cùng thê thảm.”

Nghe Phương Thần Không miêu tả, ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng.

Vốn y tưởng mình đã ‘chết’, giang hồ sẽ không kiêng kỵ Côn Luân Ma Giáo quá nhiều, chắc chắn liên minh Chính đạo sẽ giải tán.

Nhưng thực tế y chỉ đoán đúng một nửa, đúng là liên minh Chính đạo đã giải tán nhưng đám hòa thượng Phật môn kia còn làm nặng tay hơn cả liên minh Chính đạo, định hủy diệt căn cơ của Côn Luân Ma Giáo.

Đại Quang Minh Tự, Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Được, được lắm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận