Côn Luân Ma Chủ

Chương 1935: Thần nhân tạo 1



Đúng là vận may cá cược của Tế Không không được tốt, phải nói là hắn lựa chọn thời cơ không được tốt.

Nếu hắn làm sớm một chút, không gặp lúc đám người Thương Thiên Lương bước vào cảnh giới Võ Tiên, vậy Sở Hưu chỉ có thể lựa chọn gắng gượng ra tay chém giết, sẽ không đặt cược theo hắn.

Nhưng sau khi Thương Thiên Lương bước vào cảnh giới Võ Tiên, dưới trướng Sở Hưu đã quy tụ đầy đủ từ nhất trọng thiên tới ngũ trọng thiên, Võ Tiên cấp bậc nào cũng có, thậm chí còn là đỉnh phong trong số võ giả cùng cấp độ.

Đương nhiên điều này không nghĩa là Võ Tiên của Thiên La Bảo Tự yếu, mà là đám người Thương Thiên Lương quá mạnh.

Thương Thiên Lương, Lục Giang Hà và Lã Phụng Tiên, bọn họ đều là người một mình đi lên con đường võ đạo của bản thân, trải qua bao cơ duyên chém giết mới đi tới cảnh giới hiện tại.

Còn các thủ tọa của Thiên La Bảo Tự, cho dù đạt tới cảnh giới Võ Tiên, thật ra bọn họ vẫn đi theo con đường của người đi trước, có rất ít Võ Tiên đi lên con đường riêng của mình, có thể tự xây một các viện, truyền thừa cho đời sau.

Tuy trong lịch sử vạn năm vẫn có vài người, nhưng thế hệ này lại không có.

Sở Hưu nhìn Tế Không thiền sư, lạnh nhạt nói: “Tế Không thiền sư, đã tới nước này rồi mà ngươi còn không định nhận thua à? Vạn nhất đánh tới nảy lửa, có tổn thương, ngươi đừng trách Côn Luân Ma Giáo ta hạ thủ nặng tay.”

Tế Không thiền sư thở dài một tiếng, tụng niệm Phật hiệu rồi trầm giọng nói: “Sống chết có số, đã đạt tới cảnh giới Võ Tiên thì cho dù là giao chiến sinh tử thật sự cũng không có ai e ngại. Bây giờ chỉ mới bắt đầu, còn chưa thật sự phân định thắng bại.”

Bây giờ mới giao thủ được vài chiêu mà thôi, cho dù là Thiên La Bảo Tự đã rơi xuống, bọn họ cũng không thể đầu hàng như vậy được, bằng không thể diện của Thiên La Bảo Tự vứt đâu?

Còn lúc này ở bên dưới, sau khi bọn họ giao thủ, một số di tích của Nguyên Thần Cung và Vạn Phật Cung cũng sụp đổ, để lộ vài thứ được chôn giấu bên dưới.

Vạn Phật Cung là di tích từ mấy ngàn năm trước đại kiếp nạn thượng cổ, thời kỳ mà Phật môn Tây Vực hưng thịnh nhất ở Thượng Phàm Thiên.

Khi đó toàn bộ Phật tông Tây Vực tuy không tới một vạn truyền thừa, nhưng chi phái Phật tông tổng cộng cũng phải lên tới tám ngàn.

Trong thời đại đó, cứ cách mười năm là Phật tông tổ chức hội nghị một lần, mà địa điểm tổ chức hội nghị chính là Vạn Phật Cung.

Nhưng sau đó Phật tông xảy ra biến cố nội đấu, dẫn tới chín phần mười tông môn Phật tông biến mất không còn tăm hơi.

Nhưng cho dù nơi đây đã xuống dốc thì vẫn là thánh địa Phật tông năm xưa, nghe nói ngày trước Thiên La Bảo Tự chọn rời khỏi Thượng Phàm Thiên, đi tìm đường sống, trong Vạn Phật Cung vẫn còn một số lão tăng của Phật tông lưu thủ.

Lúc này trong cung điện vỡ vụn, từng bức tượng Phật, từng quyển kinh lộ ra, có một số thậm chí đã bị hư hại, chuyện này khiến Tế Không thiền sư đứng ngoài quan chiến nhíu mày.

Còn thứ bên trong Nguyên Thần Cung lại khá kỳ quái, đều là những thứ hình dạng kỳ lạ, có hơi giống ma thần thái cổ, còn có một số thứ được chắp vá, thậm chí còn có vài thứ căn bản không giống người.

Thiên Hồn không nói tỉ mỉ về nguyên thần, hắn cũng không biết rốt cuộc sâu trong Nguyên Thần Cung giấu cái gì. Hắn chỉ biết chắc chắn ngày trước lũ điên Nguyên Thần Cung đã nghiên cứu được một số đồ tốt, tối thiểu nó rất có tác dụng đối với Sở Hưu.

Hai nhóm người vừa giao thủ, thân hình lại bất giác dịch chuyển vào sâu trong di tích, bọn họ lại không phát hiện có một ánh mắt đã khóa chặt lấy họ.

Lúc này ở sâu trong di tích, hai đại điện chất chồng lên nhau, một bên là Đại Hùng Bảo Điện khổng lồ, một bên là cung điện kỳ dị trên tròn dưới vuông.

Sâu trong cung điện kỳ dị đó có một luồng sáng lấp lóe, chính giữa vầng sáng là một kẻ lơ lửng như người mà không phải người, nói chính xác hơn nó là một sinh linh kỳ dị.

Thân hình nó cao khoảng ba trượng, như một người khổng lồ cỡ nhỏ, nhưng lại mọc ra một cái đuôi dài cỡ cánh tay, mỗi tầng da thịt bên ngoài lấp lánh ánh kim, như đao tước rìu đục, có thể nói là hoàn mỹ không chút khuyết điểm.

Nó mọc ra bốn tay, gương mặt được bao phủ trong quầng sáng không cách nào thấy rõ chỉ thấy được lờ mờ hai con mắt một đen một trắng không có đồng tử. Đồng thời trên đầu hắn còn mọc ra hai cái sừng cong cong hình bán nguyệt, cũng là một đen một trắng.

Nhưng lúc này bốn cánh tay và hai cái chân của nó đều bị phù văn đồng xanh giam cầm, bên trên phủ kín phù văn, kiềm chế lực lượng của nó.

“Chậc, không hổ là sinh linh hoàn hảo được Nguyên Thần Cung sáng tạo ra, mỗi thứ đều là căn cứ theo lực lượng thích hợp nhất với thiên địa này để sáng tạo. Ngày trước nếu Nguyên Thần Cung thật sự sáng tạo được ngươi, có lẽ bọn họ sẽ tạo được thần linh chân chính.”

Đứng trước sinh linh kỳ dị kia nói lời cảm thán là một hòa thượng vóc dáng khôi ngô, nhưng sắc mặt hắn lại trắng bệch vặn vẹo, thân thể vỡ vụn như được ghép lại, hai mắt cũng tỏa ra ánh sáng đỏ.

Bộ dạng này của hắn hệt như ba vị cường giả năm trăm năm trước mà Sở Hưu đã thấy trong long mạch.

Nhưng so với bọn họ, có vẻ như hòa thượng này có ý thức tự chủ hơn nhiều, có thể tự do nói chuyện trao đổi, không như ba kẻ lúc trước, thậm chí nói năng cũng rất khó khăn.

“Hoàn hảo? Thiên đạo vốn thiếu hụt, vốn đã chẳng hoàn mỹ, ta làm sao lại là hoàn hảo được.

Huống chi người của Nguyên Thần Cung cũng chẳng phải thần, làm sao bọn họ sáng tạo ra thần được?

Bọn họ không phải thần, cũng không hiểu về thần, con người không thể sáng tạo ra thứ mình không hiểu nổi, đây là nghịch lý.”

Giọng nói của sinh linh kỳ dị kia không thể phân biệt nam nữ, cũng không nghe được bất cứ cảm xúc nào.

Hòa thượng kia lắc đầu nói: “Con người không thể tạo ra thần, nhưng ngươi lại có thể tự thành thần.

Một vạn năm qua, ngươi đã đọc hết điển tịch của Nguyên Thần Cung, chẳng lẽ ngươi không muốn đi ra ngoài ư?

Sinh linh hoàn hảo như ngươi là độc nhất vô nhị trên thế giới này, tốc độ tu luyện lại cực kỳ nhanh chóng. Chỉ cần cho ngươi cơ hội, ngươi sẽ tự tu bổ bản thân tới mức hoàn hảo, thật sự trở thành thần!”

Sinh linh kỳ dị kia bình tĩnh nhìn hòa thượng bằng đôi mắt trắng đen: “Ta học được rất nhiều thứ trong điển tịch của Nguyên Thần Cung, ví dụ như muốn nhận được thì phải cho đi trước.

Ta muốn đi ra, nhưng ta càng muốn biết cái giá để ngươi thả ta ra là gì? Ngươi lấy được chắc chắn phải nhiều hơn ta rồi.”

Hòa thượng thở dài nói: ”Ngươi không phải người, sao phải đọc nhiều thứ do người viết như vậy. Lòng người hiểm ác, chỉ khiến ngươi bị vấy bẩn mà thôi, càng cách thần xa xôi hơn.”

“Ta cảm thấy ngươi đang mắng ta.”

Gương mặt dữ tợn của hòa thượng kia cứng đờ lại, sau đó hắn trầm giọng nói: “Nếu ngươi muốn bàn theo cách của loài người, vậy càng đơn giản.

Ta đại diện cho chủ nhân của mình, có thể thả ngươi rời khỏi.

Ngươi phải trả giá hai thứ, một là khi chủ nhân nhà ta trở về thế giới này, ngươi phải đứng về phía người, quét sạch chướng ngại giúp chủ nhân của ta.

Thứ hai là con mắt thứ ba của ngươi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận