Côn Luân Ma Chủ

Chương 1891: Hợp nhất thế lực hải ngoại 2

Chẳng qua Sở Hưu có thần thông loại lực lượng như Pháp Thiên Tượng Địa nên mới làm được như vậy.

Sau khi trợn mắt há hốc mồm cả nửa ngày, người của hai bên không hề trì hoãn, lập tức dẫn thuộc hạ tìm kiếm vị trí mà Sở Hưu muốn tìm.

Vừa rồi Ninh Huyền Cơ luôn thu liễm khí tức quan sát biểu hiện của Sở Hưu, lúc này mọi người đều đi hỏi, hắn mới bĩu môi nói: “Tiểu tử nhà ngươi rõ là nhiều tâm cơ.”

Năm trăm năm trước Ninh Huyền Cơ là chưởng môn một phái, còn sống lâu như vậy, có gì hắn chưa thấy? Chút thủ đoạn nhỏ của Sở Hưu không lừa được hắn.

Với thực lực và địa vị hiện tại của Sở Hưu, y hoàn toàn có thể giữ lại một bên giúp mình tìm kiếm.

Nhưng Sở Hưu lại bỏ qua giao tình với Bách Đông Lai trong quá khứ, cũng làm lơ lời nịnh bợ chủ động gia nhập dưới trướng của Hoắc Anh Kỳ mà trực tiếp thể hiện lực lượng cường đại chia đôi Chí Tôn Đảo, chính là để bọn họ bất chấp tất cả mà cạnh tranh.

Một nhà đi tìm, tuy cũng dốc sức, nhưng hai nhà cùng tìm, có cạnh tranh, họ sẽ liều mạng tìm kiếm.

Sở Hưu mỉm cười nói: “Chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, nhưng có thể tăng cường hiệu suất.”

Sở Hưu nói không sai, y làm vậy đúng là khiến hiệu suất tăng nhanh.

Hai bên đều muốn bám lấy Sở Hưu, có thể nói đã vận dụng tất cả mọi thủ đoạn tìm kiếm ở Đông Hải, cuối cùng chỉ mất có nửa tháng đã tìm ra, hơn nữa còn là đồng thời tìm được.

Đó là một bí cảnh không gian gấp kỳ quái, ở sâu trong Liệt Phong Hải đầy gió bão, tất cả những người đi vào đều bị dịch chuyển ra một cách khó hiểu, cho nên dần dà không ai đi tới đó nữa.

Khu vực Đông Hải chưa được khai phá toàn bộ, còn nhiều bí cảnh và nhiều nơi nguy hiểm, cho nên bọn họ không để ý nhiều, nơi này lại không có chỗ tốt gì nên dần dà mọi người cũng quên lãng.

Hai người dẫn Sở Hưu và Ninh Huyền Cơ tới nơi đó rồi nhìn Sở Hưu, hy vọng Sở Hưu có thể cho bọn họ một câu trả lời, nhưng Sở Hưu lại khoát tay lấy lệ nói: “Các ngươi về trước đi, chuyện Chí Tôn Đảo đợi ta về rồi lại nói với các ngươi.”

Sau khi đuổi cả hai đi, Sở Hưu mới nhìn phía trước nói: “Ninh tiền bối, có phải ở đây không?”

Xuất hiện trước mặt Sở Hưu là một cảnh tượng hết sức kỳ dị.

Đó là một hải vực trải đầy đá ngầm, trông thì không có gì khác biệt nhưng quan sát cẩn thận sẽ phát hiện, không ngờ địa điểm kỳ dị này lại như có vô số tấm gương, rất nhiều cảnh sắc có bóng trong gương, bọt nước giống hệt nhau hiện lên, cùng đánh vào chính giữa, cuối cùng tiêu tán thành vô hình.

Ninh Huyền Cơ bấm ngón tay một cái, gật đầu nói: “Chắc là chỗ này, tiểu tử, dẫn dắt bản nguyên âm dương trong cơ thể ngươi đi.”

Sở Hưu chần chừ một chút rồi nói: “Tiền bối, lực lượng bản nguyên âm dương vốn không phải thứ sức người có thể điều khiển được. Bây giờ ta sử dụng có thể sẽ có chút nguy hiểm.”

Ninh Huyền Cơ không nhịn được nói: “Ta biết, có đạo gia ta ở đây, chẳng lẽ còn đứng nhìn ngươi gặp chuyện?”

Nghe Ninh Huyền Cơ nói vậy, Sở Hưu đành cắn răng vận dụng lực lượng Tạo Hóa dẫn động lực lượng bản nguyên âm dương trong cơ thể.

Chỉ trong chớp mắt, hai luồng lực lượng cường đại đã lan tràn trong người Sở Hưu, khiến thân thể y hóa thành hai màu âm dương.

Đúng lúc này, Ninh Huyền Cơ vỗ mạnh một cái, lực lượng quy tắc truyền vào thân thể y, như một con đường, trút hết lực lượng bản nguyên ra ngoài.

Bí cảnh kỳ dị trước mắt bị lực lượng bản nguyên xé rách, khiến một cảnh tượng càng huyền bí xuất hiện trước mắt Sở Hưu.

Không gian ở đây chồng chất lên nhau, một thế giới hoàn hảo và một thế giới tàn tạ tương dung, như một cái cầu gác lên một cái cầu khác, nhưng họa tiết trên hai cây cầu lại trùng điệp, hợp lại làm một.

Nhưng đúng lúc này, Sở Hưu đột nhiên trợn tròn hai mắt.

Vì y chứng kiến một bóng người tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây.

Áo trắng chân trần, trán có ấn ký màu đỏ, không ngờ lại là bóng hình mà Chung Thần Tú lưu lại!

Khu vực kỳ dị mà Ninh Huyền Cơ vừa mở ra chính là địa điểm ban đầu mà Thượng Phàm Thiên và Hạ Phàm Thiên bắt đầu dung hợp, quy tắc không gian và thời gian ở nơi này đều không có tác dụng gì, cho nên người đã từng tới sẽ lưu lại hình ảnh ở đây, hơn nữa vĩnh viễn không biết mất.

Tình huống này đã từng xuất hiện ở rất nhiều nơi quy tắc không gian vặn vẹo, xem như bình thường trong những hiện tượng bất thường.

Nhưng mấu chốt nhất là bóng dáng Chung Thần Tú được khắc ở chỗ sâu nhất, đó là khi Thượng Phàm Thiên và Hạ Phàm Thiên dung hợp, là vạn năm trước.

Điều này đại diện cho điều gì? Tức là sau đại kiếp nạn thượng cổ, những cường giả kia đều đã rời khỏi Thượng Phàm Thiên, nhưng Chung Thần Tú ở lại chỗ này, như người đứng xem, quan sát hai thế giới dung hợp.

Hắn đã sống cả vạn năm! Thậm chí còn lâu hơn!

Chung Thần Tú vốn là một bí ẩn.

Lai lịch của hắn không rõ, thân phận của hắn không biết, thực lực của hắn càng khiến người ta không hiểu thấu.

Trước đó Sở Hưu cho rằng hắn chỉ là Võ Tiên, kết quả hắn lại có thể giao thủ với giáo chủ Phạm Giáo và Đạo Tôn mà không rơi xuống hạ phong.

Đương nhiên những chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng nhất là cả vạn năm trước hắn đã ở đây.

Ninh Huyền Cơ có thể sống được năm trăm năm là vì thực lực của hắn, nhưng nếu Chung Thần Tú thật sự sống vạn năm, vậy có khác gì trường sinh trong truyền thuyết?

Đương nhiên Ninh Huyền Cơ cũng thấy cảnh tượng này, hắn nhíu chặt lông mày, hiển nhiên cũng không hiểu được.

Sở Hưu hỏi: “Ninh tiền bối, năm trăm năm trước ngài có nghe đến Chung Thần Tú của Tự Tại Thiên không?”

Ninh Huyền Cơ cau mày nói: “Có nghe loáng thoáng về Tự Tại Thiên, nhưng ta chưa từng gặp Chung Thần Tú, cũng chưa từng nghe tới cái tên này. Khi đó ta còn tưởng Tự Tại Thiên chỉ là thế lực nào đó ẩn cư nơi hải ngoại, chỉ biết thực lực rất mạnh nhưng không để tâm lắm.

Kể cả lần trước Chung Thần Tú ra tay, ta cũng cho rằng hắn là chí cường giả mới xuất hiện trong giang hồ trong năm trăm năm qua.

Dù sao hạ giới đã xuất hiện Độc Cô Duy Ngã và đạo gia ta, bây giờ có xuất hiện thêm một người nữa cũng không có gì lớn.

Nhưng bây giờ ta mới nhớ ra, thật ra trước đây ta đã từng gặp Chung Thần Tú!”

“Năm trăm năm trước?”

“Đương nhiên là không, nếu năm trăm năm trước ta đã gặp hắn, làm sao lại quên được?

Nói chính xác hơn, ta đã từng thấy bức tượng của hắn.

Đó là khi đạo gia ta còn trẻ, phát hiện một bức tượng trong di tích của tông môn vài ngàn năm, bức tượng đó chính là Chung Thần Tú.

Nhưng lúc đó ta không để ý lắm, còn tưởng là tổ tiên của tông môn đó.

Cho nên lúc trước ta không nhớ ra bức tượng đó là Chung Thần Tú, bây giờ mới nhớ được.”

Sở Hưu nhíu mày, nói vậy Chung Thần Tú đã tồn tại vài ngàn năm rồi?

Nhưng nghĩ lại cũng thấy bình thường.

Y biết thói quen của Chung Thần Tú.

Vị này thường xuyên lạc đường, hơn nữa luôn treo hai chữ nhân quả trên miệng, xưa nay không nợ nhân quả bất cứ ai, cho dù hỏi thăm đường cũng trao cho đối phương lợi ích triệt tiêu nhân quả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận